Trần Mỹ Hoa không thể lập tức khóc lên thành tiếng, nhưng bởi vì tiếng quát của Lục Nhung, đám người ngồi xung quanh đều quay sang nhìn bọn họ.
Lâm Mộ mặc kệ trên mặt dính bơ, cậu vươn tay ôm lấy Trần Mỹ Hoa giống như đang ôm một bé gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà “Không khóc ha… Mỹ Mỹ phải ăn bánh kem cho hết đó nha, nếu không bạn bánh kem sẽ đau lòng lắm.”
Trần Mỹ Hoa thút tha thút thít gật đầu: “Mỹ Mỹ biết rồi.”
Mấy người bên kia thấy không có gì khác thường xảy ra, đều xoay đầu trở về tiếp tục nói chuyện cười đùa với nhau, không chú ý bên đây nữa.
Lục Nhung thở phào một tiếng, nhìn Lâm Mộ, khẽ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lâm Mộ mỉm cười nói: “Bọn họ biết bệnh của Mỹ Mỹ.”
Lục Nhung vẻ mặt xuất hiện kinh ngạc.
“Đâu có gì phải giấu đâu.” Lâm Mộ càu nhàu, lau sạch bơ kem dính trên mặt mình, nói thẳng, “Tớ bảo rồi mà, tớ sẽ phụ cậu chăm sóc Mỹ Mỹ.”
Bởi vì phải đến trung tâm dạy kèm học, thế nên đợt này Lâm Mộ rất ít sang nhà Lục Nhung chơi, mà Trần Mỹ Hoa thường sẽ vì việc này mà nổi đóa một cách hết sức lạ lùng vô lý, làm cho Lục Nhung chỉ phải dành ra thêm nhiều thời gian cùng tinh lực hơn để dỗ dành bà.
Chạng vạng hôm ấy, hai bà cháu đang ở trong sân gội đầu, Trần Mỹ Hoa bây giờ không ngại nước giống như hồi trước nữa, nhưng tóc bị tưới ướt vẫn tỏ ra có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/3215546/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.