Có lẽ là do cuộc sống quá mức gian nan khổ cực, chẳng dư lòng đâu mà bận tâm xung quanh, thế nên Lục Nhung chưa bao giờ tự ý thức được mức độ được hoan nghênh của chính mình. Cậu từng gặp rất nhiều người, có cả trai lẫn gái, đứng trước mặt bẽn lẽn xấu hổ bảo rằng thích cậu, nhưng cái sự ngại ngần ấy tựa hồ chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, nó chẳng dài lâu mà cũng chẳng có sức nặng, chỉ như một trận gió lỗ mãng, thổi vào đáy lòng cậu một cách hời hợt thoáng qua.
Lâm Mộ bảo “mượn hoa hiến Phật” cũng chỉ là nói thế mà thôi, cậu nhắn tin với Giang Uyển bảo rằng mình không trở về ăn cơm, mẹ cậu còn cố ý gọi điện thoại tới hỏi.
“Thật là hẹn hò đấy à?” Giang Uyển tò mò hỏi, “Có mang đủ tiền không đó?”
Lâm Mộ cố gắng đè xuống xúc động muốn trợn mắt: “Con đã bảo là trai rồi.”
Giang Uyển: “Trai gái gì chả được, dù sao cũng là hẹn hò, nhớ mời người ta đấy, đừng để người ta bỏ tiền nghe chưa.”
Lâm Mộ: “…”
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra một điều, dù cho mình có nói cái gì đi nữa, thì mẹ cậu cùng cậu cũng không ở cùng một kênh tần số, xì-tai mơ mộng tuổi thiếu nữ của mẹ cậu hoàn toàn không hề giảm đi theo thời gian năm tháng, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng… xin lỗi chịu hổng nổi.
Lũ học trò có hẹn hò nhau cũng sẽ không đi đến mấy tiệm ăn đắt tiền, hơn nữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/3215530/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.