Thật ra Lâm Triều với Lục Nhung có nói được với nhau mấy câu đâu, thủ ngữ của Lục Nhung không thuần thục lắm, chỉ có thể múa may mấy câu đơn giản, đại khái hỏi Lâm Triều cuối tuần có tham gia hoạt động của khu không.
【Chắc là sẽ đi.】 Lâm Triều ra dấu trả lời.
Lục Nhung suy nghĩ, lại đưa tay ra dấu:【Em trai của cậu có đi không?】
Lâm Triều mở to mắt, khẽ khẽ lắc lư ngón tay:【Không chắc nữa.】
Lục Nhung cụp mi mắt, không đoán ra được cậu đang nghĩ cái gì, Mỹ Mỹ đứng ở cửa như vậy cũng hơi chắn đường, Lục Nhung cuối cùng ra dấu nói:【Vậy tớ đi trước.】
Lâm Triều “gọi” đối phương lại.
Cô “hỏi”:【Cậu không thích em trai tôi à?】
Giữa hai đầu mi của Lục Nhung loáng thoáng hằn nhẹ vết uốn, cậu không nói “thích” hay là “ghét”, chỉ hơi lắc lắc đầu.
Bà nội vẫn đang bận cười, Lục Nhung nắm tay bà: “Chúng ta về nhà thôi, Mỹ Mỹ.”
Trần Mỹ Hoa gật đầu, hướng về Lâm Mộ vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chị gái!”
Lâm Mộ trong lúc nhất thời không biết nên làm ra biểu tình gì, Lục Nhung nhìn cậu một cái, Lâm Mộ vô thức nở nụ cười với đối phương.
“Chị gái cười với Mỹ Mỹ!” Trần Mỹ Hoa vui sướng nói, thái độ của bà đối với Lâm Triều vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng Lâm Triều bởi vì nghe không thấy, có muốn giao tiếp cũng không được.
Lục Nhung khẽ mím môi dưới, từ chỗ Lâm Mộ nhìn ra chỉ thấy được nam sinh hơi cúi đầu, giống như đang nói gì đó với Mỹ Mỹ khiến bà bĩu môi, vẻ mặt không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/114046/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.