Lâm Triều “nghe được” sự tích lại lo chuyện bao đồng của em trai mình thông qua lời của Tào Trạm.
Tào Trạm không biết ra dấu thủ ngữ, chỉ có thể viết cho Lâm Triều xem, chữ viết của cậu hơi cẩu thả, hơn nữa viết cũng không rõ ràng lắm, nhưng xem một lát vẫn có thể hiểu được.
“An Cẩm Thành cũng có giúp một tay.” Tào Trạm nhớ tới đâu viết tới đó “Cô Sở cũng góp mặt.”
Lâm Triều lấy bút viết: “Còn gì khác không?”
Tào Trạm viết tiếp: “Cô Sở khen ngợi hai người bọn họ, với một học sinh mới nữa.”
Lâm Triều tính ra cũng có “nghe” loáng thoáng về cô bé học sinh mới Lý Tử, cả “cô bé chân thép” Mạc Hiểu Hiểu nữa.
“Cái bạn Lục Nhung ấy,” Tào Trạm đưa tay quơ quơ trên đỉnh đầu của mình, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ hâm mộ, thật lòng nói “Cao ơi là cao!”
Lâm Triều nhớ lại một chút, viết lên giấy: “Cao cỡ Tưởng Thiên Hà không?”
Nhắc đến tên của Tưởng Thiên Hà khiến Tào Trạm có vẻ cụt hứng, dùng sức đè bút viết lên giấy: “Cao hơn!”
Lâm Triều cố nén cười hỏi: “Tưởng Thiên Hà lại ăn hiếp cậu à?”
Tào Trạm quệch được vài chữ lại bôi bôi đi, giống như vô cùng tức giận, cuối cùng đẩy tờ giấy qua một bên, lớn giọng nói: “Cậu ta rất đáng ghét!”
Lâm Triều không nhìn rõ cử động môi của đối phương, đang tính viết chữ hỏi, đột nhiên có bàn tay từ giữa hai người vươn ra, giật lấy tờ giấy để trên bàn.
Tưởng Thiên Hà một tay cắm túi quần, tay kia cầm tờ giấy, nhìn một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/114044/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.