“Anh...anh nói gì ?” – Giang Cẩn Huyên mặt đỏ ửng, nhìn anh chằm chằm. Người đàn ông này trúng đạn ở đầu hay sao mà lại ăn nói sảng thế này. Cô khoanh tay nhìn, vẻ mặt điềm tĩnh đáp : 
“Anh đang trêu em sao ?” 
Trịnh Tử Mặc ghé sát lại gần cô, mỉm cười. Nụ cười ấy có thể làm rất nhiều cô gái ngoài kia điêu đứng. Trong một khoảnh khắc lóe lên, Giang Cẩn Huyên thật sự chỉ muốn nụ cười ấy chỉ thuộc về mình cô. 
Suy nghĩ đó lập tức vụt tắt. Cô lắc đầu lia lịa : “Không phải thế này”. 
Trông biểu hiện đáng yêu kia của cô, Tử Mặc không nhịn được cười : “Em đang nghĩ gì thế ?” 
Giang Cẩn Huyên ho một tiếng : “E hèm, em nghĩ anh nên nghỉ ngơi đi. Em còn nhiều bệnh nhân lắm. Sau khi xuất viện, anh nhất định phải kể cho em nghe tất cả mọi chuyện đấy”. 
Trịnh Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu, rồi mỉm cười : “Anh đã rõ rồi”. 
Giang Cẩn Huyên không nói gì nữa, cô đỏ mặt chạy vụt ra ngoài. Đúng lúc này, cô chạm mặt Claire ngoài cửa. Hai người gật đầu chào hỏi nhau. Claire nở nụ cười hòa nhã : 
“Bác sĩ Giang, cảm ơn cô rất nhiều. Lần trước là tôi, lần này là anh ấy. Thật sự không biết phải nói sao..” 
“Không sao. Tôi đi trước nhé” – Giang Cẩn Huyên xua tay, rồi lao nhanh như bay về phía văn phòng. 
Claire quay sang nhìn Tử Mặc trên giường bệnh. Nụ cười trên môi anh vẫn đang hiện hữu, Claire tần ngần một chút, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-huyen/2998266/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.