Đối diện với người đàn ông trước mặt, khẩu khí của Giang Cẩn Huyên vẫn rất tốt. Cô có cảm giác rằng mình đã từng gặp người này trước đây, nhưng hắn lại cho cô một cảm giác rất đau khổ…
James cười khẩy, hắn quay sang hỏi: “Cô biết tôi không phải là bệnh nhân từ khi nào?”
“Điều đó không quan trọng. Ông là ai? Mau ra khỏi chỗ đó ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát”- Giang Cẩn Huyên hăm dọa hắn. Hắn không có vẻ mặt gì lạ lẫm, khuôn mặt nảy ra ý định thăm dò cô:
“Bác sĩ, tôi khuyên cô tốt nhất hãy im lặng rời khỏi đây đi. Cô còn trẻ, không nên xen vào mấy chuyện này làm gì”.
“Vậy sao? Nhưng tôi lại không phải là kiểu người nhắm mắt làm ngơ” – Giang Cẩn Huyên mỉm cười. Bỗng James nhìn thấy tia laze đỏ đang chiếu vào tay mình. Một chấm, hai chấm, rồi lại thêm nhiều chấm laze đỏ khắp cơ thể. Hắn ngờ ra, rồi cười: “Là FBI sao? Thú vị đấy. Cô cũng không phải dạng vừa đâu, bác sĩ”.
Hắn xoay người, dùng bàn để làm lá chắn, rồi lao vút về phía Giang Cẩn Huyên. Cô ngẩn người, rồi quay người bỏ chạy. Nếu để hắn bắt được, cô sẽ làm con tin, như vậy chỉ tổ làm cản đường FBI mà thôi.
Claire ở bên ngoài nhắm súng, thấy vậy thì vội vàng nói:
“Hắn…hắn nhanh quá!! Mau báo cáo tình hình cho tôi!! Ryder, anh đi đâu!?”
Cửa Tây bệnh viện là một khu vực không thông với tòa nhà, nên khu đó rất vắng người. Giang Cẩn Huyên không dám kêu lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-huyen/2998215/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.