Edit: Runa
Đàm Tranh nhìn Yến Cẩn say như chết trước mặt, trong lòng có nghi hoặc, có mù mờ, đương nhiên nhiều nhất chính là dở khóc dở cười. Hắn không hiểu vì sao Yến Cẩn đêm hôm lại chạy tới trước mộ của mình.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, nâng Yến Cẩn lên, để đối phương dựa vào vai mình. Ngay khi hắn vô tình chạm tay qua hai má Yến Cẩn, Đàm Tranh ngây ngẩn cả người.
Tay trái hắn ôm thắt lưng Yến Cẩn, để cậu dựa vào trên người mình, tay phải lần thứ hai sờ lên hai má cậu, đầu ngón tay chạm phải sự lạnh lẽo ẩm ướt, sau đó rút lại tay phải, ma xui quỷ khiến đưa tới bên môi, nhẹ nhàng liếm, mặn.
Yến Cẩn khóc sao?
Giờ phút này, trong lòng Đàm Tranh dâng lên cảm giác không rõ, dù Yến Cẩn khóc bởi vì sao, nhưng cậu say dựa vào bia mộ hắn đều là sự thật, đột nhiên, hắn nảy ra ý nghĩ muốn một lần nữa làm quen đối phương.
Lại chợt nghĩ, khi hắn ở bệnh viện tỉnh lại, từng thấy Yến Cẩn. Yến Cẩn khi đó vẻ mặt tiều tụy đau xót, lúc ấy không cảm thấy kỳ lạ, nhưng hôm nay liên tưởng lại, chẳng lẽ đối phương là bởi vì mình chết đi nên mới sa sút tinh thần như vậy sao?
Đàm Tranh khoát tay phải Yến Cẩn lên vai mình, nửa đỡ nửa ôm đi ra ngoài mộ viên. Dọc theo đường đi Yến Cẩn nặng nề ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Đàm Tranh đưa người vào xe xong, nghĩ nghĩ, mở điện thoại gọi cho Tiểu Tề, sau đó lên xe mở hệ thống sưởi. Hắn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-hau/199316/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.