Đi theo Sumisaku vào nhà, Sumitobi nhìn xung quanh một lượt, Sumisaku chú ý tới hành động của Sumitobi, liền mở miệng nói: "Yên tâm đi, bố còn chưa tan tầm."
Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, mở miệng hỏi: "Em muốn nói chuyện gì?"
Thấy Sumitobi đi thẳng vào vấn đề, Sumisaku cũng không quanh co lòng vòng: "Rốt
cuộc chị và Yukimura-senpai sao lại thế này?"
Câu hỏi này lại khiến Sumitobi khó hiểu: "Cái gì mà sao lại thế này?"
"Chẳng phải đáng lẽ ra Yukimura-senpai chán ghét chị mới đúng sao? Hai người làm sao có thể cùng nhau trở về?" trong mắt Sumisaku lộ vẻ châm chọc với Sumitobi, cũng với chính mình.
"Hôm nay là chị nhờ cậu ấy." Đoán trước được Sumisaku sẽ nói ra một ít nguyên nhân
tại sao Watanabe Sumitobi bị tai nạn xe cộ, Sumitobi cũng thêm nghiêm túc lên.
"Chị nhờ anh ấy?" hình như Sumisaku có chút không thể tin được, trên mặt càng lộ vẻ châm chọc: "Watanabe Sumitobi, rốt cuộc thì chị thật sự mất trí nhớ hay là da mặt dày thế, dám đi tìm Yukimura Seiichi, chị cho là chiếc vợt Tennis trên tay chị là của ai?!"
Nghe xong Sumisaku nói, Sumitobi giật mình, một suy đoán hiện lên trong đầu cô, chỉ là cô còn có chút không thể tin được.
"Yukimura..." Thấy Sumitobi không nói gì, Sumisaku nói tiếp: "Trên thân vợt còn viết tên của anh ấy, chị thật sự không nhìn thấy sao?"
Sumitobi nhìn vợt Tennis, trên thân vợt đúng là có một chữ "Y" rất rõ ràng.
"Xem ra chị thật sự mất trí nhớ, vậy thì để tôi nói cho chị chân tướng, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dien/1924940/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.