Sau khi ngồi xuống, Sumitobi vẫn có chút bất an liếc nhiều lần về phía Takagi Akina và Yanagi, Yukimura cầm sách giáo khoa lịch sử ngồi ở đối diện Sumitobi đương nhiên cũng chú ý tới, bất đắc dĩ thở dài, Yukimura cầm sách giáo khoa ngồi xuống bên cạnh Sumitobi, thẳng đến khi Sumitobi nghe thấy tiếng động bên cạnh mình, mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu đột nhiên phát hiện Yukimura ngồi xuống bên cạnh, hoảng sợ. "Cậu không chuyên tâm như vậy là không tốt đâu..." Yukimura cầm sách giáo khoa nhẹ nhàng gõ đầu Sumitobi, giống như thầy giáo vậy, làm Sumitobi không nhịn được muốn cười.
Nhưng Sumitobi còn chưa kịp cười ra lại không nhịn được nhìn về phía Yanagi, sau đó quay đầu có chút lo lắng hỏi Yukimura: "Làm phiền Yanagi như vậy có được không?"
"Không sao đâu, mà Sumitobi không lo lắng bản thân mình sao, chỉ còn một tuần thôi đấy!" Yukimura đặt sách giáo khoa lịch sử lên bàn, xoay người đối mặt Sumitobi, lời nói sâu xa.
Nghe thấy Yukimura nói vậy, Sumitobi nghĩ môn lịch sử Nhật Bản của mình quả thật còn phải học rất nhiều, không còn nhiều thời gian, hẳn là Yukimura cũng bị áp lực rất lớn, mình quả thật không nên tiếp tục lãng phí thời gian của anh, vì thế Sumitobi ngồi nghiêm
chỉnh lại, gật gật đầu với Yukimura, nói: "Vậy thì nhờ ngài giúp đỡ, Yukimura sensei!"
Thấy Sumitobi bình thường lại, Yukimura thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nở nụ cười tươi mà Sumitobi quen thuộc, nhưng lời nói ra lại làm Sumitobi rất áp lực: "Nếu Sumitobi đã ngỏ lời nhờ như vậy, vậy thì thầy đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dien/1924867/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.