"Hả?"
Vốn tính cứ thế ở nhà Watanabe Osamu ở Osaka một ngày, sau đó sắp xếp hành lý về Kanagawa, Sumitobi lại nghe thấy Shiraishi nói một câu chấn động như vậy, cô sửng sốt nửa ngày không phản ứng lại được.
"Dù sao cậu về nhà cũng rảnh rỗi, không bằng đi theo bọn tớ đi huấn luyện đi!" Shiraishi
nói xong quay đầu nhìn Watanabe Osamu, ánh mắt kia rõ ràng là đang tìm kiếm ý kiến.
Sumitobi nghĩ đến Watanabe Osamu nhất định sẽ lấy cớ "Em lại muốn cướp cháu của thầy đi đâu" v.v... để hất Shiraishi ra, ai ngờ Watanabe Osamu nâng một bàn tay lên sờ sờ cằm, trầm tư trong chốc lát, rồi mở miệng nói: "Cũng được, Sumitobi cứ đi chơi đi, chú sẽ nói với anh trai chú sau, Sumisaku cũng đi đi! Nghe nói địa điểm huấn luyện lần này là biệt thự bên bờ biển đấy!"
Biệt thự bên bờ biển?!!
Vốn đang do dự, Sumitobi nghe thấy năm chữ kia liền mắt sáng lên, ánh mắt chờ mong quay đầu nhìn Sumisaku, nhưng Sumisaku tuyệt không muốn đi, giơ tay lên ngăn trở mặt mình, ngăn mắt sao của Sumitobi, kiên định lập trường của mình: "Không không không! Em không đi đâu, chị cứ đi theo các anh ấy đi, ngày mai em về Kanagawa!"
Sumitobi thấy Sumisaku không đi, lập tức mất mát, cảm thấy em gái không đi, cô là chị thì đương nhiên không thể để em gái về một mình còn mình lại ở Osaka chơi...
Vì thế lòng trách nhiệm của Sumitobi quấy phá, đang định mở miệng cự tuyệt, Watanabe Osamu có vẻ nhìn ra Sumitobi do dự, vươn tay kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dien/1924861/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.