(*Trong câu Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, tức là "Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già")
Thời gian chậm rãi trôi qua, 10 phút, nửa giờ, một giờ, một giờ rưỡi...
Từ lúc Nanako bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đã qua một giờ rưỡi, ngẫu nhiên có vài y tá vội vội vàng vàng rời đi, rồi cầm vài thứ gì đó lại vội vội vàng vàng trở về, sau đó đóng cửa phòng phẫu thuật lại.
Mỗi khi có người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cha mẹ Nanako và Irie Kanata đều sốt
ruột nhìn vào phòng, Sumitobi đó có thể thấy được, cha mẹ Nanako và người anh họ Irie này đều rất yêu Nanako, Sumitobi nghĩ, cha mẹ và người bạn chung phòng bệnh kiếp trước ở bên ngoài phòng phẫu thuật đau khổ chờ mình chắc cũng giống bọn họ, đau khổ chờ đợi, sau đó đau khổ sốt ruột nhìn vào phòng phẫu thuật...
Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy mình ngây thơ, được sống đâu dễ dàng gì, chẳng phải mình là người hiểu điểm này nhất sao? Ở thế giới nào cũng giống nhau, còn sống chính là còn sống, tuy rằng không biết liệu mình có bị đột nhiên biến mất giống như đột nhiên xuất hiện trên thế giới này hay không, nhưng mà chỉ cần ở trên thế giới này một ngày, thì nên sống sao cho tốt...
Sumitobi thậm chí ngây thơ nghĩ, thế giới kiếp trước của mình có khi nào cũng xuất hiện trong manga hay không, nếu đúng vậy thì cũng xem như là thế giới này có liên hệ đến thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dien/1924811/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.