“Vân Xảo, ta tới thăm ngươi.” Dương Quỳnh biểu lộ vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức mà bản thân nàng cũng cảm thấy kì quái. Chẳng lẽ mấy tháng sống trong cung đình đã làm nàng lãnh huyết (máu lạnh) đến vậy sao?
Vân Xảo cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, tiện tay đem tóc rối bời trước mặt vén ra sau tai. “Tại sao ngươi lại đến?”
Dương Quỳnh không biết trả lời câu này thế nào. Nàng là phụng mệnh tới, nếu như không có mệnh lệnh của Khang phi thì sao? Nàng có tới chuyến này hay không?
“Vì sao lại hạ độc ta?” Trầm mặc thật lâu, Dương Quỳnh mới hỏi ra vấn đề này.
Hai mắt Vân Xảo đã sưng to vô cùng, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn Dương Quỳnh. “Thanh Diệp, ngươi là người tốt. Ta không muốn hại ngươi. Thế nhưng... Ai bảo ngươi là tâm phúc của Khang phi? Trong Cung Lung Hoa, nô tài xảy ra chuyện mà để Khang phi đau lòng nhất là ai? Chỉ có ngươi.” Vân Xảo nói mấy câu này xong có chút hít thở không thông, nàng dừng một lát, “Ta phụng mệnh làm việc, hại ngươi, thật xin lỗi. Nếu như ngươi muốn hận ta, vậy tận lực hận đi.”
“Vì muốn dốc sức cho chủ tử sau lưng, mà ngay cả một chút lương tri ít ỏi ngươi cũng đánh mất sao?” Dương Quỳnh cau mày.
“Lương tri?” Vân Xảo cười, “Thanh Diệp, ngươi thật sự rất ngây thơ. Không nói tới nô tài chúng ta là thay chủ tử làm việc, cho dù là chủ tử, vì mạng sống, vì tranh sủng, nào có mấy người còn lương tri?” Nàng khó khăn lắc đầu, tựa hồ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-vo-tam/648671/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.