Trở lại phòng của mình, Thiên Linh đang thêu thùa may vá, thấy Dương Quỳnh về, trước tiên giúp nàng cởi áo choàng cất kỹ, sau đó lại kéo tay của nàng ngồi vào trên giường của mình, “Giường ta so với giường của ngươi ấm áp hơn, ngươi trước tiên ngồi một lúc.”
Dương Quỳnh bất đắc dĩ nói: “Ta làm sao lại hư nhược như vậy? Ngươi luôn chiếu cố ta như thế, về sau cái gì ta cũng không biết làm.”
Thiên Linh nghe xong cười nói: “Ngươi hiện tại biết làm gì? Ngoại trừ biết chút võ công, ngươi còn có thể làm cái gì?”
Đối mặt với Thiên Linh chê cười, Dương Quỳnh thầm nghĩ: Thứ ta biết rất nhiều. Ta biết lái xe, biết bắn súng, biết dùng máy tính, biết phá bom, biết điều tra cùng trinh sát,... Có điều những thứ đó ở đây đều không dùng được! Chẳng hạn ngươi thêu túi thơm, chúng ta đều sản xuất hàng loạt, ai còn một kim một chỉ thêu như vậy? Ngươi phối chế hương liệu, chúng ta đều làm thành nước hoa. Hứ, còn chê cười ta? Trở lại hiện đại xem ai cười ai?
Nhớ tới việc trở về, Dương Quỳnh cảm thấy thật mờ mịt. Từ hiện đại tới nơi này nàng liền rất mờ mịt. Truyện xuyên không cũng không phải nàng chưa từng xem, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là do tai nạn xe cộ hay nhảy lầu gì đó, còn mình nhoáng một cái liền xuyên không. Nàng thì hay rồi, vào một gian phòng, cái gì cũng chưa gặp, liền biến thành như bây giờ. Cái này cũng thật không đúng với quy luật chung của xuyên không!
“Sao vậy, trêu ngươi vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-vo-tam/648654/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.