Hai ngày sau, Dương Quỳnh nhận được hồi âm, bẩm báo Khang phi. Khang phi nghe xong cũng chỉ cười nhạt. 
Lại một ngày trôi qua, đêm hôm nay là ngày Mặc Diệp đến dạy võ công cho Dương Quỳnh. 
Trên trời sương mù mờ mịt, mặt trăng trốn sau tầng mây dày đặc không chịu lộ diện, bốn phía tối đến mức dọa người. 
Dương Quỳnh ở chỗ hẻo lánh trong cung, cũng không thắp đèn, cứ đứng như vậy không nhúc nhích. Khi Mặc Diệp đến cũng bị dọa cho hoảng sợ. Hắn biết rõ nữ tử này lớn lên cùng tỷ tỷ mình giống nhau như đúc, cũng có chút không giống người thường. Nhưng gan lớn đến trình độ này, hắn ở trong Hậu cung cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. 
“Tại sao không thắp đèn?” Mặc Diệp hỏi. 
“Không thắp đèn thì không phải ngươi vẫn tìm được ta sao?” Dương Quỳnh hỏi lại. 
“Ngươi có thể nhìn thấy đồ vật?” Mặc Diệp không tin. Quả thật trong bóng đêm hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng sư phụ đã từng nói qua, đây là do thể chất của hắn khác với người bình thường, lại trải qua mấy năm khổ luyện mới có thể luyện thành. Nhưng người này một tháng trước cái gì cũng không biết, làm sao có thể nhìn trong hoàn cảnh tối như vậy? 
Dương Quỳnh cười nói: “Ngươi đừng quên, chúng ta là song sinh. Khả năng thiên bẩm của ngươi ta đều có.” 
“Thế nhưng ngươi không luyện qua nhìn ban đêm?” Mặc Diệp không tin nói. 
“Ngươi sai rồi, ta luyện qua, nhưng không giống phương pháp luyện của ngươi. Phương pháp của ta càng khoa học, càng có hiệu quả.” Đương nhiên Dương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-vo-tam/258846/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.