Chương trước
Chương sau
Sau khi vương gia Lăng quốc về nước, Vân Tố lại tiếp tục khôi phục thời khóa biểu mỗi ngày đến thăm Tử Hà.

Mà Tử Hà cô nương tiềm lực vô hạn, dựa vào công phu giết người không thấy máu, làm cho người người trong Chí Tôn ngày nào cũng ngửa mặt lên trời, bi ai ca thán, nước mắt giàn dụa.

“Tố Tố, ngươi không vui sao?” Tử Hà bày ra vẻ thiên chân vô tà hỏi.

Vân Tố rùng mình, cảnh giác nói “ ta gần đây vẫn bình thường, không có gì vui hay là không vui”

Tử Hà trừng mắt nhìn, lát sau đã bày ra vẻ thống khổ hỏi “ Tố Tố, có phải ngươi định nạp thiếp hay không?”

phốc…

đồng chí Vân Tố hi sinh ngụm trà chưa kịp nuốt xuống, nhếch miệng nói “ ta còn chưa lấu vợ, sao có chuyện nạp thiếp? tại sao ngươi lại hỏi như vậy?”

Tử Hà vẻ mặt đáng thương vô hạng, nâng cao bụng đi vào phòng, xách ra một cái lồng xinh xắn, bên trong có hai con vẹt, đặt lên bàn rồi vỗ tay một cái, hai đồng chí vẹt liền bắt đầu nhiệm vụ báo cáo tình hình.

Vẹt 1: Thiếu chủ, sao không thấy ngươi mang theo ngọc bội?

Vẹt 2: tặng người

Vẹt 1: thế nhưng mà đưa cho Tiểu Tam Nhi?

Vẹt 2: … Ân

Vẹt 1: Thiếu chủ, đừng trách lão phu lắm miệng, ngươi nói ta đừng đặt quá nhiều tình cảm với tiểu Tam nhi, nhưng mà ta xem ra ngươi cũng đã động tình với tiểu Tam nhi thiệt rồi, ngươi phải biết rằng đại sự chưa thành, liễm tâm quyết của ngươi không thể phá, chưa tới thời điểm ngươi động tình, hơn nữa dù sao tiểu Tam nhi nàng…”

Vẹt 2: tốt rồi, đừng nói nữa! Ngươi nghĩ quá nhiều, ta sẽ không động tình với tiểu Tam nhi, hết thảy chẳng qua là gặp dịp thì chơi, để trấn an nàng thôi, ta tự có chừng mực

Vẹt 1: vậy là tốt rồi!

Tử Hà hai mắt mờ lệ, biểu tình vô hạ hủy khuất, ai oán.

“Tố Tố, chẳng lẽ là truyền thống của Chí Tôn lâu sao? ngươi và bộ hạ của ngươi đều thích nuôi dưỡng tiểu tam nhi”

Vân Tố bắt đầu cảm thấy đau đầu, chỉ cần tiểu nha đầu này ra chiêu là hắn lại thấy đau đầu.

Đưa tay xoa nhẹ thái dương, Vân Tố đáp “ đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, bảo ngươi đừng có suy nghĩ lung tung rồi, ta chưa từng nghĩ sẽ nạp thiếp” dừng một chút, hai mắt sáng ngời nhìn Tử Hà nói “ Tử Hà, ngươi cho rằng tiểu Tam nhi là ai?”

Tử Hà bĩu môi, không tình nguyện tả lời “ đương nhiên là người thứ ba đến phá hoạt tình cảm của ta và ngươi ah”

Vân Tố lặng lẽ thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng nhạt nhòa, thanh âm nhàn nhạt lặp lại “ tình cảm của chúng ta…”

Giữa chúng ta có tình cảm sao?

Tử Hà vẫn bĩu môi, rất không cao hứng nói “ ngươi đừng đánh trống lảng, không tác dụng gì đâu. Ngươi nhất định là bao nuôi tiểu tam nhi bên ngoài, ngươi còn đưa ngọc bội cho nàng, đừng có chối”

Vấn Tố nhìn nàng mà không lên tiếng làm cho Tử Hà càng thêm nổi cơn “ ngươi nhất định là muốn nạp thiếp, đừng cho là ta đoán không ra. Chỉ tội nghiệp cho hài tử đáng thương trong bụng ta, hắn còn chưa sinh ra, cha hắn đã tìm cho hắn nhị nương tồi. Tố Tố, chẳng lẽ hài tử trong bụng ta thực không phải của ngươi sao? ngươi vì ghét bỏ ta cho nên mới bao tiểu tam nhi bên ngoài đúng không?”

Vân Tố cảm thấy choáng váng, đầu cũng hình như có vết nứt rồi.

Bất động thanh sắc đi đến bên tường, điềm nhiên như không có việc gì, dựa vào đó để ổn định thân thể đang lay động vì choáng váng, không nhiên nhẫn nói “ đừng đoán mò, không thể nào”

Tử Hà vẫn không chịu buông tha nói “ ta thực ra cũng không muốn nghĩ vậy, nếu ngươi không thừa dịp ta mang thai hài tử mà ra ngoài kiếm tiểu tam nhi giải sầu thì ngươi lấy ngọc bội ra cho ta xem một chút. Nếu ngươi đưa ra được thì ta sẽ tin lời ngươi, nếu ngươi không đưa ra được thì chứng minh ngươi đã đưa cho tiểu tam nhi, là ngươi đã lừa dối ta. Hài tử trong bụng ta chỉ sợ cũng không phải là của ngươi. Nói như vậy,Tố Tố, ngươi đừng ngăn cản ta, để ta mang theo nghiệt chủng này chết đi”

Tử Hà nói chưa hết lời, Vân Tố nghe nàng thút tha thút thít thì có cảm giác tâm phiền ý loạn, giống như có trăm ngàn con kiến đang chạy qua chạy lại trong lòng, biết rõ rất ngứa nhưng hết lần này tới lần khác lại gãi không tới.

Bị cảm giác lo lắng khó hiểu quấy nhiễu, Vân Tố không kịp suy nghị, vươn tay vào trong ngực lấy ra một vật đưa cho Tử Hà “ ngọc bội ở đây, như vậy ngươi nên tin tưởng ta không có bao nuôi tiểu tam nhi bên ngoài nha”

Tử Hà vươn tay nhận lấy vật trong tay Vân Tố nhìn xem thì thấy đúng là ngọc bội, nhưng mà chỉ có nửa khối mà thôi.

Tử Hà giương mắt, ác liệt nhìn Vân Tố “ không tin, chỉ có nửa khối ngọc bội, ngươi nhất định đã đem nửa khối còn lại đưa cho tiểu tam nhi rồi, hài tử trong bụng ta nhất định là nghiệt chủng rồi, ngươi đừng cản ta, để ta cùng hắn chết đi, chấm dứt tính mạng và tấm thân dơ bẩn của hai chúng ta”

Vấn Tố có cảm giác mình cách cái chết cũng không xa.

Sớm muộn gì cũng bị thai phụ này tra tấn từ từ mà chết.

Nhìn Tử Hà làm ra vẻ muốn chết, Vân Tố vì tương lai của mình đành phải nói ea “ ngọc bội kia không phải ta đã cho tiểu tam nhi mà nửa khối còn lại đang ở chỗ thừa tướng Mẫn quốc”

Tử Hà vẻ mặt không tin hỏi: “Thật sự? Ngươi thề!”

Vân Tố nghiến răng nghiến lợi phát thệ, Tử Hà vẫn chưa thấy yên lòng, còn nói “ Tố Tố, ngươi có dám thề rằng nếu nửa khối ngọc bội kia không ở trong tay thừa tướng Mẫn quốc thì ngươi cả đời này sẽ không con không cái, cô độc suốt quãng đời còn lại”

Vân Tố nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng co rút, không lên tiếng.

Thề cái rắm. Thề thì sau này tuyệt tử đoạn tôn thì tính làm sao? hắn còn phải chấn hưng gia tộc ah, giang sơn đã có mà không có người kế thừa thì là chuyện bi thảm cỡ nào chứ.

Tử Hà thấy Vân Tố không dám thề độc thì lại tiếp tục trường ca ai oán, muốn đi tìm cái chết, vẻ mặt thương tâm, vỗ mạnh vào lồng chim làm cho hai con vẹt hoảng sợ suýt rụng hết lông.

Trong lúc kinh hãi nhặt được về hai cái mạng, hai con vẹt liền dùng tốc độ nhanh nhất, thái độ làm việc chuyên nghiệp nhất tiếp tục tường thuật tình hình.

Vẹt 1: ý của Thu lão tiên isnh là Uông thừa tướng nói chúng ta phô trương thanh thế, Uông Tử Lâm thực ra cũng không phải đang ở Lăng quốc chúng ta phải không?

Vẹt 2: Uông thừa tướng chỉ là muốn để cho lão phu cùng vương gia xác nhận một chút thôi, kính xin vương gia không cần đa tâm

Vẹt 1: Thu lão tiên sinh, nửa khối ngọc bội này ngươi chắc là biết ah, nó là gia truyền chi bảo của phủ thừa tướng, là vật tùy thân của Uông Tử Lâm”

Vẹt 2: ta sẽ đem tình huống tam nữ tế của lão phu báo lại cho Uông thừa tướng biết, nói cho hắn biết Tử Lâm đích thật đang ở Lăng quốc làm khách, thỉnh vương gia an giấc



Trong lúc Vân Tố chuẩn bị động thủ thì Tử Hà đã cảm nhận được sát khí đã đem lồng chim bảo hộ sau lưng, nân cao cái bụng to tướng, vẻ không khuất phục nói “ nếu ngươi muốn cắt chúng thì cắt ta trước đi”

Vân Tố lạnh lùng nói “ muốn giữ lại bọn chúng cũng được, sau này giữ chặt chim của ngươi, nếu còn để cho ta biết bọn chúng lại đi nghe lén, ta nhất định sẽ cắt bọn chúng thành tám khối”

Tử Hà hừ một tiếng coi như là đáp ứng.

Móa.Đây là lời nam nhân nên nói với nữ nhân, nhất là một nữ nhân đang có thai sao.

Lắc đầu cho thanh tỉnh, Tử Hà lại quay về đề tài ban đầu “ xem đi, ngọc bội căn bản không ở trong tay Uông thừa tướng nha”

Thần sắc Vân Tố có chút biến hóa, lầm bầm như tự nói với mình “ thì ra nửa khối kia là ở trong tay hắn”

Tử Hà hiếu kỳ “ Tố Tố, rốt cuộc ngọc bội kia có bao nhiêu khối?”

Đang nghĩ ngợi nên Vân Tố lập tức đáp mà không cân nhắc “ bốn khối”

Tử Hà lại hỏi “ vậy khối thứ tư đang ở đâu?”

Vân Tố lại không để ý mà nói “ trong tay hoàng thượng Mẫn quốc”

Tử Hà quyết định “ ngươi đi theo vương gia Lăng quốc và hoàng thượng Mẫn quốc lấy hai khối ngọc bội kia đi, gom đủ bốn khối, đợi khi nhi tử sinh ra, chúng ta đều đưa cho nó làm đồ chơi”

Vân Tố giật mình.

Móa. Thần hồn nát thần tính, cái gì cũng nói ra hết rồi.

Vân Tố vì để lộ bí mật mà giật mình không thôi, nhất thời suy nghĩ trở nên hoang mang rối loạn, một hồi là chuyện quốc gia đại sự, một hồi là chuyện tu luyện võ công, một hồi lại hiện ra khuôn mặt của thai phụ chuyên tra tấn người.

Vân Tố lại vì ý niệm cuối cùng mà hoảng sợ, từ khi nào thì nàng được xếp ngang hàng với việc quốc gia đại sự và tu luyện võ công chứ?

Vội vàng nói mấy câu qua loa cho xong, mang theo một thân mồ hôi lạnh, Vân Tố vội vã rời đi.

Lạc Y đã chờ sẵn bên ngoài, thấy hắn đi ra thì lên tiếng “ chúc mừng lâu chủ, ngươi so với trước kia đã có nhân tình hơn nhiều, không chỉ có hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra ngoài mà càng đáng quý hơn là ngay cả bí mật trong lòng cũng nói ra hết. Sư huynh, những biến hóa của ngươi có thể làm cho Lạc Y rửa mắt mà chờ xem cũng đủ rồi ah”

Vân Tố liếc Lạc Y một cái, lạnh giọng nói “ ngươi tốt hơn ta chỗ nào? ta bảo ngươi giết mấy con chim kia, ngươi lại không nghe, còn không phải thấy nàng khóc thì không đành lòng ra tay sao?”

Lạc Y bị nói trúng tim đen, trên mặt liền có vẻ xấu hổ, chống chế nói “ ta chỉ là sợ làm bị thương tới hài tử trong bụng nàng thôi, bụn cũng đã lớn như vậy rồi”

Vân Tố thản nhiên nói “ tổn thương thì tổn thương, hài tử cũng không phải của ta, ngươi sợ cái rắm gì”

Lạc Y bị mấy từ cuối của Vân Tố làm cho giật mình, sau khi hoàn hồ, làm bộ cung kính khom người nói “ chúc mừng lâu chủ, chúc mừng lâu chủ. Ngươi hiện giờ không chỉ hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra ngoài, bí mật trong lòng cũng có thể nói ra mà điều làm người ta kinh ngạc là ngươi cũng đã biết nói tục rồi. Lâu chủ anh minh ah”

“Lạc Y, ta cho ngươi biết, ngươi bình thường chỉ có chém cây, nếu ta mà ra tay thì chính là chém người nha” Vân Tố lạnh lùng uy hiếp.

Thấy Vân Tố sắc mặt âm trầm như muốn nổi giận, Lạc Y cũng thức thời thu lại vẻ chế ngạo, nghiêm mặt nói “ lâu chủ, ý của Lạc Y là đứa bé kia tuy không phải của ngươi nhưng chúng ta có thể dùng nó để uy hiếp Thiên Khuyết cung lấy tiền, cho nên…ta mới không ra tay”

Vân Tố không nói gì, phất tay áo bỏ đi

Không nói lời nào, là vì không biết nên nói cái gì hay là Lạc Y đã làm đúng? Móa, giết chim với em bé thì có liên quan gì chứ? Có thể nói với nàng là Lạc Y, ngươi làm không đúng. Sau đó nếu nàng thực sự đi giết những con chim kia, thai phụ tra tấn người kia sẽ khóc bù lu bù loa lên…haizzzzzz, nghĩ tới đó là lại đau đầu nhức óc.

Thái độ không rõ ràng, không có cách nào quyết định…chi bằng trầm mặc là tốt nhất.

Nhìn bóng lưng Vân Tố rời đi, Lạc Y lắc đầu thở dài vì hắn cũng vì chính mình mà còn vì thai phụ tra tấn người trong phòng kia nữa.

Nàng không muốn thương tổn nàng ta, một chút cũng không muốn nhưng chuyện đó lại không phải do nàng quyết định.

Tử Hà đang lười biếng nằm phơi nắng bỗng nhiên đứng lên, chăm chú nhìn Lạc Y.

Lạc Y cau mày hỏi “ Tử Hà tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tử Hà lắc đầu, vẻ mặt biểu lộ sự thống khổ, ôn nhu yếu ớt cứ nhìn Lạc Y làm cho tâm của nàng bắt đầu thấy bấn an…lo lắng…

Móa! Mỗi lần tiểu nha đầu này bày ra vẻ mặt đó là có nghĩa nàng đang chuẩn bị tra tấn người.

Quả nhiên đồng chí Tử Hà vô cùng thê lương bi ai cất tiếng “ Lạc Y, ngươi biết không, từ lúc ta đến Chí Tôn lâu tới nay cũng đã ba tháng rồi, bảo bảo trong bụng ta cũng đã năm tháng, ta còn chưa có dịp đưa hắn ra ngoài đi dạo để chứng kiến các mặt của xã hội. Lạc Y, ta cứ loanh quanh trong viện này suốt ba tháng rồi, chưa từng ra ngoài lần nào. Trời ạ, cứ y như là ếch ngồi đáy giếng á, không được, Lạc Y, ta muốn ra ngoài, ta muốn đi dạo phố”

Lạc Y vô thanh vô thức tiến lại gần bức tường.

Tưởng gì, hóa ra chỉ có vậy.

Sau khi được Vân Tố đồng ý, Tử Hà liền cao hứng bừng bừng cùng Lạc Y đi dạo phố.

Mỗ thai phụ vô tư đi dạo phố phường, nhìn xem náo nhiệt mà không biết rằng quanh mình có bao nhiêu cao thủ giấu mình đi theo bảo hộ.

Đối với lần xuất hành này, trong Chí Tôn lâu đã nảy sinh sự tranh cãi kịch liệt, hình thành hai phé. Lạc Y đại diện một bên, cho rằng phụ nữ có thai thích hợp vận động, như vậy mới có lợi cho sức khỏe, cho nên Tử Hà nên ra ngoài đi dạo, hơn nữa Chí Tôn thành nằm trong phạm vi thế lự của Chí Tôn lâu, ngay trên địa bàn của mình thì có gì mà phải lo.

Phái chống đối do Thu Vạn Niên cầm đầu, cho rằng đưa Tử Hà ra ngoài đi dạo là việc không nên làm, đành rằng Chí Tôn thành thuộc phạm vi thế lực của mình, nhưng chẳng phải bọn họ cũng đã từng bắt cóc người ngay trên địa bàn của người ta sao? cho nên người ta cũng có thể làm như vậy trên địa bàn của mình ah.

Cuối cùng, lâu chủ Vân Tố tối cao đưa ra quyết định.

Hắn nói: như vậy đi, không cho nàng đi xa, chỉ cần giải sầu ở mấy con phố lân cận trong vòng nửa canh giờ thôi, mặt khác phải người đi theo bí mật bảo vệ, hơn nữa cứ bắt nàng ở trong viện suốt ba tháng qua cũng đã làm khó nàng rồi.

Lạc Y không kiềm được hưng phấn hô to: Lâu chủ anh minh.

Thu lão đồng chí bực bội lầm bầm: lòng dạ đàn bà.

Lãnh đạo Vân Tố phản bác hắn: hổ độc, có câu hùm dữ không ăn thịt con nha.

Cuối cùng đồng chí Tử Hà có lợi nhất, được dạo phố.

Trên đường phố, Tử Hà hưng phấn không thôi, đang bừng bừng khí thế chọn mua son phấn, tầm mắt lơ đãng giơ lên đã nhìn thấy cách đó không xa một nam tử tao nhã vô song đang nhìn nàng mỉm cười.

Nụ cười kia, như phồn hoa đua nở, đủ kinh diễm con mắt thế nhân

Thấy hắn nhìn mình, Tử Hà cảm thấy có cảm giác không nói nên lời, tựa như trong lòng có vô số dây leo điên cuồng mọc ra, quấn quanh lòng nàng.

Tử Hà kéo Lạc Y, chỉ tay vào nam tử kia nói “ Lạc Y, ngươi nói xem nam tử kia và Vân Tố, ai đẹp hơn?”

Lạc Y theo ngón tay chỉ của Tử Hà nhìn lại, vừa thấy đã kinh hãi không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.