Chương trước
Chương sau
"Cố Khinh Ưu, bản vương có thể thay nàng ta trả lại cho ngươi những gì ngươi xứng đáng có nhất"
"Điều kiện của bản vương cũng rất nhẹ nhàng. Ngươi chỉ cần giao Cố Lạc Miên ra đây"
Cố Khinh Ưu quay đầu, nhìn Cố Lạc Miên.
Nhìn thấy đôi mắt vừa giận lại vừa buồn đó của Cố Khinh Ưu. Cố Lạc Miên hai tay nắm chặt vạt áo, lắc lắc đầu:
"Không, Cố Khinh Ưu, không..."
"Cố Khinh Ưu!" - Âu Dương Vệ càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Âu Dương Vũ Mặc nắm chặt thanh kiếm trong tay, tư thế sẵn sàng. Đôi mắt không ngừng quan sát thật kỹ, chỉ cần có biến, lập tức có thể xông lên.
Cố Khinh Ưu nghiến chặt răng, đẩy Cố Lạc Miên thật mạnh về phía Âu Dương Vũ Mặc.
Bịch.
"Áh"
Cố Lạc Miên ngã vào người, Âu Dương Vũ Mặc kịp đỡ nàng ta lại.
Định hình lại thì đã thấy Cố Khinh Ưu và Âu Dương Vệ lao vào nhau rồi.
"Cố Khinh Ưu?!" - Cố Lạc Miên gọi to.
Rõ ràng võ công của Cố Khinh Ưu cũng không tồi, nhưng vì trên tay không có vũ khí nên liên tục nhận nhiều nhát chém ngang, chém dọc của Âu Dương Vệ.
Nhận thức được Cố Khinh Ưu không thể đánh lại Âu Dương Vệ. Cố Lạc Miên vùng tay Vũ Mặc ra, muốn chạy về phía đó.
"Cố Khinh Ưu, đừng mà!"
"Cố Lạc Miên!" - Vì nàng ta bất ngờ vùng ra nên Vũ Mặc không kịp bắt lại.
Liếc mắt, không ngờ con mồi lại tự chạy đến phía mình. Âu Dương Vệ cười khẩy, lập tức đổi tay. Chĩa mũi kiếm về phía Cố Lạc Miên.
Phập.
Cố Lạc Miên bất động, hai mắt mở to. Trên mặt dính một vệt máu bắn lên.
"Cố... Cố Khinh Ưu..."
Cố Khinh Ưu khắp người đều là vết thương, đứng ngay trước mặt Cố Lạc Miên với thanh kiếm đâm xuyên qua người.
Nàng ta nhìn từ từ xuống, mũi kiếm ướm đầy máu đỏ kia thật sự găm thẳng trên ngực Cố Khinh Ưu.
Trong một chốc, Cố Lạc Miên thực sự chưa thể tin. vào mắt mình cho đến khi Cố Khinh Ưu ngã gục xuống đất.
Lợi dụng Âu Dương Vệ không còn vũ khí, Vũ Mặc cùng Tử Trạch lập tức xông lên cùng thuộc hạ của mình.
"Khốn kiếp Cố Khinh Ưu, bản vương nhất định phải giết được ngươi và con ả đó!"
Âu Dương Vệ vừa đánh với Vũ Măc và Tử Trạch vừa lớn tiếng chửi rửa Cố Khinh Ưu.
"Người nghĩ là người còn cơ hội sao, hoàng thúc?"
Vũ Mặc thay đổi ánh mắt, tay trở nên nhanh hơn. Cả Vũ Mặc và Tử Trạch cùng bắt nhịp đều, tấn công liên tục lấn át Âu Dương Vệ.
Âu Dương Vệ lúc này rơi vào tình cảnh một đánh hai tay không vũ khí. Tâm lý lại vì bị Cố Khinh Ưu làm cho tức giận mà mất cảnh giác.
Rầm.
Âu Dương Vệ ngã xuống đất, hai mũi kiếm của cả Vũ Mặc và Tử Trạch chéo sát vào cổ khiến ông ta không thể cử động.
"Hoàng thúc, người thua rồi"
"Âu Dương Vũ Mặc, ngươi đánh giá bản vương thấp quá rồi"
Âu Dương Vệ nhếch mép, tự tin nói.
"Không, là người tự cao, tự cao đến mức không nhìn lại chung quanh, xem người khác như thế nào"
Người của Vũ Mặc áp giải Âu Dương Vệ trở về. Tránh ngay thêm loạn trong cung, Vũ Mặc tạm thời chưa công bố chuyện này, tạm thời nhốt Âu Dương Vệ trong Thiên Lao.
Bước ra khỏi Thiên Lao.
Vũ Mặc dừng bước lại.
Tử Trạch thấy lạ, liền chọc ghẹo:
"Điện hạ sắp gặp Vương phi rồi, còn rầu rĩ chuyện gì sao?"
Vũ Mặc im lặng.
Chuyện này hắn đã sớm nghĩ tới. Nếu thật sự Thiên Quân Dao là con gái của Âu Dương Vệ và Tống Ninh Hinh.
Vậy chả phải hắn và nàng, mang cùng một huyết thống hoàng tộc Nam Triều Âu Dương Gia sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.