Cuộc đời con người, rồi sẽ gặp được người vì ta mà đối đầu, vì ta mà thương.
Thương đến nỗi không đành lòng rời xa, càng không muốn đánh mất ta.
Người sẽ cầm tay, dìu dắt ta đi qua kiếp lênh đênh này.
Ta may mắn đã gặp được chàng!
Mọi bộn bề, trải qua rồi thì cũng chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Tỉnh dậy rồi, nhìn thấy người mình thương, lòng ắt sẽ nhẹ nhàng.
"Dao nhi, chuyện của chúng ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết. Nàng đừng lo..."
Hai từ "nhất định" Vũ Mặc nói ra chưa bao giờ thất hứa với nàng.
Đến cả căn phòng đây cũng là thư phòng của hắn.
Phòng ngủ ngày trước, bây giờ lại có vật dụng của nữ nhân khác. Đến bản thân hắn còn chán ghét, sao có thể để nàng ấy thấy được.
Cứ nghĩ rời đi chính là cách tốt nhất cho cả hai. Hóa ra từ đầu đến cuối, bản thân lại chính là kẻ tàn nhẫn nhất.
Chàng ấy chưa từng phụ ta, càng chưa từng thất hứa với ta. Ấy vậy mà kẻ đã bảo rằng sẽ thay chàng gánh vác, lại quyết định rời đi...
"Là ta thất hứa với chàng rồi..."
Thiên Quân Dao đưa tay lên mặt Vũ Mặc, nhận ra được chính bản thân mới là kẻ nhu nhược. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, bản thân không thể can tâm...
Hắn nắm lấy bàn tay đó, ngửa mặt nàng ấy lên.
Cũng đã lâu lắm rồi, vị ấm áp ngọt ngào này mới quay trở lại.
Hắn không thô bạo như trước, nàng cũng không e dè như xưa. Nụ hôn này, chính là một lời cảm ơn. Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-doc-phi/963072/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.