Chương trước
Chương sau
Là nàng ấy đã cứu ta. Nàng ấy chắc chắn vẫn luôn quan tâm đến ta. Ta không thể để nàng ấy ở bên ngoài thêm một khắc nào nữa. Ta nhất định sẽ đưa nàng về nhà.
"Vũ Mặc, huynh bình tĩnh lại cho ta!"
Vũ Dịch nắm chặt hai vai của hắn, lớn tiếng nói:
"Hoàng tẩu đã rời đi rồi. Trước khi huynh tỉnh dậy! Tẩu ấy đã rời khỏi đây rồi!"
Lời nói như khiến hắn rơi vào vô vọng. Không tin vào lời Vũ Dịch nói, đứng không vững.
"Nàng... nàng ấy đi rồi?"
Mọi người ai nấy đều không dám trả lời câu hỏi của hắn. Dáng vẻ hắn bây giờ đến cả một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến hắn gục ngã.
Sự tránh né của mọi người, đến cả Vũ Dịch và Từ Lan cũng không biết nên làm gì vào lúc này.
Đột nhiên lại có tiếng nói phát ra:
"Đúng vậy. Thiên Quân Dao đã rời khỏi hoàng cung rồi. Nàng ấy không còn là người của hoàng thất, thì lấy tư cách gì mà được ở lại?"
Đàm Bì Bì giữa sự im lặng này lại thẳng thừng nói một câu. Vẻ mặt cô không thoáng ra sự khó xử nào. Chính là muốn Vũ Mặc có thể hoàn toàn ngh thấy.
"Bì Bì, lần cuối cùng ta lấy thân phận là chủ tử. Lệnh ngươi nhất định phải luôn bên cạnh, bảo vệ và phò trợ cho chàng"
Cô vẫn không thể quên câu nói trước lúc chia tay của Thiên Quân Dao.
Bản thân trói gà không chặt, lại một lòng hướng về người. Hà cớ gì lại cố chấp rồi đau lòng đến thế?
Hơi nhăn mặt, rõ ràng là trong lòng không hề muốn điều này. Nhưng với ánh mắt như cầu xin người khác ấy, bản thân lại không thể từ chối.
Vốn dĩ đã hứa với lòng sẽ bảo vệ người mà hắn yêu thương. Nhưng bây giờ là ai bảo vệ cho ai chứ?
Bản thân cũng chỉ là người ngoài, hai kẻ khờ trong cuộc lại tự làm khổ nhau. Có đáng không?
Là chủ tử của Đàm Bì Bì, tất nhiên hắn cũng hiểu được ý của cô đằng sau sự bình tĩnh kia.
Từ Lan vội vàng đi lại, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy đôi tay của hắn.
"Mặc nhi, đợi con khỏe lại. Rồi hãy đưa đứa trẻ đó về đây, mẫu hậu nhất định sẽ thành toàn cho hai con"
Vũ Mặc lắc đầu, như đã thông suốt. Hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay của mẹ mình.
"Mẫu hậu, quyết định của Dao nhi, nhi tử không thể thay đổi. Xin người hiểu cho"
Lúc đó Từ Lan nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được ý của hắn.
Bà chính là không ngờ rằng, đây cũng là lần cuối cùng hắn gọi bà hai tiếng "mẫu hậu".
Ngày đại lễ diễn ra theo phong cách truyền thống của Nam Triều. Cố Lạc Miên danh chính ngôn thuận bước vào cửa Mặc Vương phủ, trở thành Mặc Vương phi.
Khắp phố, con đường tân lang cưỡi ngựa đỏ đón tân nương về phủ ngập tràn tiếng chúc mừng, nhộn nhịp.
Hắn hờ hững cưỡi ngựa, mắt nhìn xung quanh. Cùng là một con đường, cùng là một bách tính. Tại sao lại khác nhau thế đến?
Ngày Thiên Quân Dao được gả vào phủ Mặc Vương, mười lời hết chín lời là chê bai. Bây giờ Cố Lạc Miên được gả vào phủ Mặc Vương, người người không chỉ vui mừng, ngược lại còn náo nhiệt hơn hẳn.
Thậm chí đến cả kiệu hoa tám người khiêng cũng là đích thân Thái hậu và Hoàng thượng chọn lựa. Mọi thứ đều toát ra chữ "hỷ" to lớn.
Âu Dương Vũ Dịch phụ trách phụ rể. Cưỡi ngựa đi bên cạnh tân lang, hắn nhìn ra được trong mắt Vũ Mặc không có một chút cảm xúc nào. Ngược lại còn rất sửng sờ...
Bản thân từng ái mộ Thiên Quân Dao, nhưng bây giờ nhìn thấy hai người họ như thế, Vũ Dịch cũng không thể cầm lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.