Chương trước
Chương sau
"Thiên Quân Dao có thể quỳ tại đây. Nhưng Mặc Vương có đồng ý hay không, các người ai dám đảm bảo?"
Thanh Lam vênh váo đáp trả:
"Hạ tiện như ngươi lại không biết Âu Dương Vũ Mặc vì nữ nhân này mà đánh đổi mười vạn quân hay sao?"
Thiên Quân Dao mở to mắt. Nàng không tin vào tai mình, thậm chí còn nhìn Thanh Lam một cách sửng sốt.
Mười vạn quân? Đó chả phải là con số tất cả quân lính trong tay Âu Dương Vũ Mặc hay sao?
Đánh đổi vì ta? Rốt cuộc là chàng ấy đã làm việc gì không suy nghĩ rồi sao?
Thiên Quân Dao không tin, đứng phắt dậy nắm lấy vạt y phục của Thanh Lam.
"Quý phi nương nương, lời người nói là sao? Mười vạn quân, đây không phải là chuyện đùa"
Thanh Lam hất tay thật mạnh: "Tránh xa bản cung ra, Độc Dao"
Bịch.
Đàm Bì Bì nhanh tay đỡ lấy nàng ấy. Cô tức giận:
"Thanh Quý phi, Mặc Vương phi là mang thai. Nếu tiểu Quận Vương có chuyện gì, các người gánh nổi không?"
Cố Lạc Miên nghe hai chữ "mang thai" bất ngờ liền không phục.
Thiên Quân Dao thực sự có thai? Vừa nãy tại sao Thanh Lam không ra tay mạnh hơn chứ?
Nàng ta thầm rủa Quân Dao trong lòng.
Nắm chặt hai tay của mình lại. Dáng vẻ yếu đuối ngu ngốc này của Thiên Quân Dao rốt cuộc thì có gì tốt hơn nàng ta chứ?
"Thiên Quân Dao, Thiên Gia đã từ ngươi. Mặc Vương bây giờ cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, để ta xem, Độc Dao như ngươi còn tư cách gì mà dám lên mặt với bản cung"
Những lời miệt thị, chửi rủa đối với Thiên Quân Dao đã gần như nhờn cả rồi.
Nhưng lần này trong những lời sỉ nhục ấy, lại nhắc đến Vũ Mặc.
Dù cho chàng ấy có là một người bình thường, cũng không ai có quyền được sỉ nhục chàng.
Chỉ mới vài ngày, Thiên Quân Dao mới biết được Vũ Mặc sống trong cung này cũng thật chẳng dễ dàng gì.
Lưu ngôn phi ngư, dù là thanh thiên bạch nhật cũng vẫn được công nhận. Sự cố gắng của chàng ấy bọn họ vốn không để vào mắt.
Thảo nào, nàng cảm nhận được đôi mắt ấy luôn tạo ra một khoảng cách an toàn.
Xung quanh hắn như được bao quanh bởi một vòng tròn cố định. Đứng ngay tâm, Vũ Mặc thực sự đã chịu khổ như thế nào chứ?
Bây giờ nàng cũng không thể mãi nhẫn nhịn được nữa rồi.
Nàng nhất định sẽ không để mất đi thêm một người quan trọng của mình nữa.
"Không có binh quyền thì sao chứ...?"
Thanh Lam còn tưởng là tai đã nghe nhầm. Nhưng lại nhìn thấy Thiên Quân Dao đã đứng lên rồi. Vẻ mặt của nàng cũng không còn như vừa nãy.
Ánh mắt đó, rất giống với ánh mắt mà lần đầu bà gặp nàng. Một ánh mắt vừa lạnh lẽo lại vừa bảo toàn.
Nếu nói Vũ Mặc thường ngày khó gần lại cau có. Quân Dao bây giờ cũng không kém, nàng như thay đổi một bộ mặt khác.
Có lẽ là bộ mặt thực sự của Độc Dao chăng?
"Mặc, chàng ấy dù không còn binh quyền trong tay, nhưng địa vị của chàng ấy ai có thể thay đổi?"
"Được sự tín nhiệm của Hoàng thượng, là đứng đầu Hoàng Quý tử, mẹ ruột là Từ Lan Hoàng hậu, con gái duy nhất của Từ Gia"
"Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, Thanh Quý phi dám nhục mạ Mặc Vương sao?"
Đến cả Thanh Lam và Cố Lạc Miên cũng phải cứng họng trước lời nói này của Thiên Quân Dao.
"Đàm hộ vệ nói không sai. Thanh Quý phi nhận một lạy của Độc Dao ta, sau này chắc chắn ta sẽ lấy lại"
"Chỉ cần Độc Dao ta còn là Mặc Vương phi, bất cứ ai cũng không thể lăng mạ phu quân của ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.