Chương trước
Chương sau
Là nàng không nói ra. Nhưng hôm qua, những dược liệu mà Thanh Nhan Hoàng Thái hậu chuẩn bị, tất cả đều là độc dược.
Ngoại trừ loại cuối cùng, những loại trước đó từ tên cho đến cả tác dụng của chúng, nàng đều có thể đọc nhuần nhuyễn.
Là Thái hậu cố tình sắp xếp để thử nàng sao?
Nhưng học độc thuật thì có gì mà sai cơ chứ? Nàng chưa từng một lần dùng độc để hại đến bất kỳ người nào vô tội.
Càng nói, nàng đều dùng độc để trị bệnh. Điển hình gần đây chính là Đàm Bì Bì. Bây giờ thậm chí cô ấy không những khỏe, ngược lại bệnh tình cũng đã thuyên giảm đi hẳn.
Vậy rốt cuộc dùng độc để cứu người, là sai sao?
Dù cho trên tay nàng bây giờ là hàng trăm loại độc dược. Nhưng dã tâm nàng không có. Một lòng chỉ muốn trị bệnh cho Thái hậu. Vậy là sai sao?
Những cái nhìn khinh thường, ghê sợ của người khác khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm mà tủi thân.
"Nếu là độc thì sao chứ? Các người đến cơ hội để cô ấy động tay còn không có. Sao cứ phải tự dọa mình?"
Đàm Bì Bì bỗng dưng lên tiếng.
Thiên Quân Dao nhìn cô sững sờ.
Cố Lạc Miên bấy giờ nhìn Đàm Bì Bì với ánh mắt khó chịu. Nữ nhân này lại một lần nữa khiến nàng ta tức giận trong lòng không nguôi.
"Đàm hộ vệ, cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không?"
Cố Lạc Miên không thể không lên tiếng, đánh phủ đầu Đàm Bì Bì được nữa.
"Đây là Thanh Lam Quý phi, người đứng đầu hậu cung. Sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nương nương đến nhường nào, cô có cần ta phải nói rõ ra không?"
Nghe những lời tâng bốc này của Cố Lạc Miên làm Thanh Lam đắc ý hài lòng. Lập tức lấy lại phong thái cao quý của bà ta.
"Đứa trẻ này cũng thật hiểu chuyện" - Bà nói trong lòng.
Đàm Bì Bì hơi nghiêng đầu, đáp lại:
"Không phải đứng đầu hậu cung là Hoàng hậu sao?"
Câu nói lập tức khiến Thanh Nhan giảm khí thế ngay. Câu nói này chính là hàng ngàn mũi tên đâm vào tim đen của bà.
Không sai, tuy bây giờ phượng ấn nằm trong tay Thanh Quý phi. Nhưng chức vị mẫu nghi thiên hạ vẫn là nằm trong tay Từ Lan.
Không chỉ được gia thế sau lưng nâng đỡ. Vị trí là cao nhất trong chốn hậu cung. Càng có quý tử là đại Hoàng tử cao cao tại thượng, nhất trong số Hoàng Quý tử.
Dù cho không được Hoàng thượng sủng ái, không có phượng ấn trong tay. Nhưng chức vị của Thanh Lam mãi mãi không thể bằng Từ Lan.
Câu nói "Hoàng hậu mới là đứng đầu tam cung lục viện" luôn luôn là câu nói khiến Thanh Lam hận đến mức tức điên.
Chát.
"Tiện nhân hỗn xược!"
Một cái tát giáng xuống mặt Đàm Bì Bì.
Giây phút đó bất cứ ai cũng phải hốt hoảng. Sự tức giận này của Thanh Quý phi không phải là lần đầu. Nhưng là lần đầu được chứng kiến bà ấy tức giận đến mức này.
Ngược lại với sự hốt hoảng của Thiên Quân Dao, Đàm Bì Bì vẫn không tỏ ra sợ hãi. Cô trừng mắt nhìn Thanh Lam, không đáp trả.
"Quý phi nương nương, Quý phi nương nương, Đàm Bì Bì vốn là người trên giang hồ, không hiểu quy tắc trong cung, xin người đừng chấp nhặt"
Thanh Lam nghiến chặt hai hàm, mắt cũng giận đến mức đỏ cả lên.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói lời này, tiện nhân quả đúng là theo một bày.
Thanh Lam chỉ tay vào mặt Thiên Quân Dao, nói:
"Nếu chủ tử không dạy dỗ, thuộc hạ sao có thể dám to gan lớn mật như thế với bản cung?"
Cố Lạc Miên khoanh tay, đứng lùi về sau đắc ý.
"Xem ra kích động Đàm Bì Bì đến Thanh Lam là đúng rồi"
Nàng ta thầm nghĩ trong đầu. Môi nhếch lên, cười hài lòng hơn chữ hài lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.