Bất kỳ ai cũng đều có cha sinh mẹ đẻ, bản thân Đàm Bì Bì cũng từng là một đứa trẻ được Đàm Gia nuôi nấng, bảo vệ.
Vì gia đình gặp nạn diệt tộc, chỉ mỗi cô là sống sót. Được Âu Dương Vũ Mặc cưu mang, bái Âu Dương Vệ làm sư phụ. Tâm lý cũng vì thế mà dần thay đổi.
Nhớ lời sư phụ từng nói:
"Đối đầu với kẻ thù, nhất định không được lay động"
Bao năm qua, Đàm Bì Bì đơn phương độc mã trong bóng tối. Không mở lòng càng không mở lời với bất kỳ ai.
Càng nói, tâm tư chỉ duy nhất Âu Dương Vũ Mặc. Người đức cao trọng vọng, đối với ta cũng chỉ là lạc hoa lưu thủy. Chi bằng cứ để ta được sống vì người kiếp này.
Chấp niệm cứ thế mà hình thành, bây giờ bức tường xem chừng như rất dày đặc kia lại đang có một người, rồi hai người cố gắng phá vỡ nó.
Lời của Tử Trạch rất đúng, cô chỉ luôn hướng mắt, nhìn từ đằng sau người đó. Liệu cô có bao giờ quay lại nhìn hắn lấy một lần hay chưa?
Lần này, không lẽ Thiên Quân Dao lại thực sự có thể giúp cô "chữa bệnh" sao?
Suy nghĩ, không thể nói được lời gì. Đàm Bì Bì nhếch miệng thở ra một tiếng:
"Cận mặc giả hắc, cận đăng giả minh mà..."
Thiên Quân Dao nghe không rõ.
"Cô đang có chuyện gì sao?"
Đàm Bì Bì lắc đầu.
"Ta chỉ sợ cô cảm thấy cô đơn. Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với ta nhé"
Cô đơn sao? Hai chữ này, không ai rõ hơn Đàm Bì Bì được.
Năm mười ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-doc-phi/963040/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.