Chương trước
Chương sau
Thanh Nhan nhìn Thiên Quân Dao một lúc lâu. Như bắt gặp lại hình dáng của một người quen cũ, bà ngơ ngác.
Không lẽ dáng vẻ của bản thân lại khiến Thái hậu không thích ư? Sao bà ấy cứ luôn nhìn ta như thế? Thiên Quân Dao nghĩ trong đầu.
Mãi đến khi ma ma đứng bên cạnh gọi, Thanh Nhan mới hoàn hồn trở lại.
Nhưng sắc mặt lại có vẻ tức giận, khó coi hơn. Bà cau mày, giọng điệu nghiêm khắc:
"Ngươi chính là vãn nữ của Thiên Thừa tướng? Mẫu thân của ngươi là Thiên phu nhân sao?"
"Bẩm Tháh hậu, thần nữ đích thị là nữ nhi của Thiên Gia. Nhưng mẫu thân của thần nữ không phải là Thiên phu nhân"
Lập tức dừng việc lần hạt tràng lại. Hơi nhướng người về phía trước, nghi ngờ hỏi:
"Mẫu thân của ngươi là...?"
"Tống Ninh Hinh, là hiệu của hiển tỷ thần nữ"
Như nghe đến một cái tên quen thuộc khiến Thanh Nhan lập tức thay đổi sắc mặt. Bà chính là không muốn tin, Thiên Quân Dao chính là con gái của thị nữ năm xưa ở Phật Tâm Cung, Tống Ninh Hinh.
Ma ma đứng bên cạnh cũng không kém, tuy vẻ mặt không bình thản như lúc nãy nhưng vẫn cố trấn an chủ tử.
"Thái hậu, Thái hậu, xin người bảo trọng long thể"
Thanh Nhan vuốt vuốt ngực, có lẽ là vì bệnh cũ tái phát nên cảm thấy hơi khó thở.
Nhưng Thiên Quân Dao nhìn ra được hai người này chính là đang bất thường. Tuy không hiểu lắm, nhưng rõ ràng là Thái hậu đang cố ý tránh né nhìn thẳng vào mắt nàng.
Vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại. Một giọng nói lớn truyền đến.
"Hoàng hậu nương nương giá đáo"
Nhìn về phía cửa, một bóng dáng từ từ xuất hiện.
?!
Quả thật là Từ Lan Hoàng hậu, Liễu ma ma cùng Từ Lan Hoàng hậu đến Phật Tâm Cung của Thanh Nhan Thái hậu sao?
Chả phải từ lâu lắm rồi, từ khi Từ Lan Hoàng hậu bị cấm túc ở trong cung, việc thỉnh an Thái hậu cũng đã được miễn rồi sao?
Thanh Nhan nhìn Từ Lan điềm nhiên bước vào. Thái độ của nàng ta chính là vừa tự tin lại vừa giữ đúng chừng mực.
Phát ra tiếng "ha" nực cười trong miệng. Thanh Nhan đã lập tức "hỏi tội" Hoàng hậu.
"Lần cuối ai gia gặp Hoàng hậu, có lẽ cũng đã từ mấy năm trước rồi nhỉ?"
Liễu ma ma đỡ Từ Lan ngồi xuống ghế, rồi đứng lui về sau. Từ Lan chầm chậm cười, trả lời:
"Đều nhờ Thái hậu ban ơn, để thần thiếp được an tâm tĩnh tâm trong Thượng Lan Cung. Bây giờ tinh thần cũng đã tốt hơn, đến thỉnh an người chính là điều tất nhiên rồi"
Từ Lan xuất thân là từ Từ Gia, xưa kia phụ thân của nàng ta là một trong những cận thần mà Tiên Đế tin tưởng nhất.
Trong tay Từ Gia cũng nắm gần hơn một phần ba quân quyền của Nam Triều. Thân phận Hoàng hậu của Từ Lan tuy bây giờ không được ai kính nể, nhưng cũng không ai dám đắc tội với bà ấy.
Thanh Nhan Hoàng Thái hậu cũng không ngoại lệ. Trước khi mất, Từ tướng cũng là một trong những người đề cử Âu Dương Khanh lên làm Vương.
Từ Lan nhờ thế mà được gả vào Hoàng thương lên ngôi Hoàng hậu. Đến cả Thanh Nhan Thái hậu cũng phải vuốt mặt nể mũi.
"Hoàng hậu có thể an tâm tịnh dưỡng ở Thượng Lan Cung. Đều nhờ có Thanh Quý phi dốc lòng thay ngươi chăm lo cho hậu cung chu đáo"
Không ngờ Hoàng Thái hậu lại nhắc lại chuyện này.
Còn không phải là năm xưa khi Từ Lan và Thanh Lam xích mích, Thái hậu là người đứng đằng sau phò trợ, để phượng ấn rơi vào tay Thanh Quý phi sao?
Từ Lan im lặng, không đáp trả.
Bà nhìn sang phía của Thiên Quân Dao, hỏi:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.