Thư phòng. Thiên Quân Dao đứng trước mặt Âu Dương Vũ Mặc, không dám ngẩng đầu. Nàng sợ hắn sẽ trách phạt, nhưng hơn hết chính là nàng đang thắc mắc về nữ nhân kia. "Sao nàng lại đến đây?" Thiên Quân Dao cứ lén đưa ánh mắt về phía nữ nhân đó, không nghe câu hỏi của Vũ Mặc. Nữ nhân đó cao hơn nàng một chút, cột tóc đuôi ngựa cao, mặc một bộ y phục đen. Bỏ khăn che mặt xuống, không ngờ lại là một mỹ nữ. Mặc dù vẻ mặt đối với nàng có vẻ không có chút thân thiện. Nhưng nếu xét về tổng thể, cô ta thực sự có khí tức rất giống với Âu Dương Vũ Mặc. Thấy nàng không chú ý đến mình, mắt vẫn luôn nhìn vào Đàm Bì Bì, xem ra không thể không giới thiệu rồi. "Cô ấy là Đàm Bì Bì, ám vệ riêng của ta" Quả nhiên câu nói này mới khiến nàng giật mình. "Đàm Bì Bì?" Từng nghe Liễu ma ma nói trong tay Mặc Vương có một số sĩ tử, ám vệ riêng rất tài giỏi, đặc biệt là về võ công, đứng đầu lại là một nữ tử, có thể nói là "đồ đệ" mà Mặc Vương tự hào nhất. Nhưng từ trước đến nay chưa từng ai biết những kẻ trong tối này là ai. Đến giờ mọi người vẫn còn hoài nghi về "đội quân" này của Mặc Vương. Lợi dụng điều đó, những kẻ ủng hộ cho Âu Dương Vũ Dịch mới đồn lên rằng Mặc Vương trong tối có ý định mưu phản. Vì thế, dù hắn có nhỉnh hơn đệ đệ Vũ Dịch của mình đi chăng nữa, Âu Dương Vương vẫn không cho hắn lên vị trí Thái tử. Không lẽ người này chính là "đồ đệ" đó của chàng ấy thật sao? "Vương phi, xin người đừng nhìn chằm chằm ta như thế. Đàm Bì Bì ta ghét nhất là bị kẻ khác khinh thường" "Đàm Bì Bì!" Vũ Mặc lớn tiếng ngay khi Đàm Bì Bì tỏ thái độ không tôn trọng Thiên Quân Dao. Bản thân hắn vốn biết Đàm Bì Bì tám phần là có cảm xúc riêng với hắn, nhưng vì lời thề trung thành nên cô ấy chưa từng có hành động bất kính. Ở Thê Châu, hắn biết Đàm Bì Bì vẫn luôn theo dõi Thiên Quân Dao. Cô luôn nhìn nàng ấy với ánh mắt thù địch, ít nhất là nửa phần vì không tin tưởng người Thiên Gia. Biết chủ tử hôm nay tâm trạng không tốt, nhưng lại đứng ra giải vây cho Thiên Quân Dao thế này chắc chắn dù ngài ấy đã quen với tịn cách này của ta vẫn không bỏ qua. "Đàm cô nương, ta không có ý khinh thường cô. Chỉ là... hình mẫu này của cô là điều ta luôn mơ ước..." Sao cơ? Hình mẫu của ta? Đàm Bì Bì nhìn nàng ấy ngạc nhiên không hiểu ý. Thiên Quân Dao cười xin lỗi với cô ấy rồi không nói gì thêm. Vũ Mặc phẩy tay, Đàm Bì Bì hiểu ý, xin phép lui trước. Trước khi rời khỏi, Bì Bì quay mặt lại nhìn Quân Dao thêm một lần nữa. Trong lòng nghĩ không biết nàng ta có đang diễn hay không. Vũ Mặc: "Ta hỏi sao nàng lại đến đây?" "Điện hạ, chuyện hôm nay... điện hạ đang giận thiếp sao?" Hắn nhìn nàng không trả lời. "Điện hạ, chuyện ở Thiên Gia đã là quá khứ rồi. Trưởng tỷ chắc cũng đã hối hận, ngài có thể tha thứ cho Thiên Gia không...?" Đôi mắt có chút buồn bã, hơi nhíu lại. Hắn hỏi nàng một câu: "Nàng thực sự muốn ta tha cho Thiên Gia sao?" Thiên Gia không chỉ đối xử tệ với nàng, trước đây cũng không ai tôn trọng mẹ ruột của nàng. Ngay cả cái chết của mẹ, nàng vẫn luôn phải tự đi tìm câu trả lời. Nhưng hình ảnh trong đêm mẹ khóc đến nỗi không còn nước mắt vẫn luôn là lý do để nàng kháng cự lại Thiên Gia. Bây giờ hắn hỏi thực sự muốn tha cho bọn họ, nàng lại không thể dứt khoát một câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]