Âu Dương Vũ Mặc mặt lạnh tanh, thẳng thắn trách Âu Dương Vũ Dịch với một giọng điệu chán nản. Rồi hắn quay người, đi ra ngoài.
Vũ Dịch vẫn đứng đấy, không hiểu được lời nói của Vũ Mặc. Trong đầu hắn bây giờ chính là đang giận, giận đại ca hắn vì sao lại có thể vô tâm đến như thế?
Tính cách của Vũ Mặc tuy quả quyết với kẻ thù, nhưng một cô nương như Thiên Quân Dao, hắn cũng có thể đem ra làm mồi nhử?
Âu Dương Vũ Dịch cúi mặt, cắn chặt môi đến chảy máu.
Bên ngoài.
Tử Trạch đứng đợi chủ tử của mình đi ra.
Vũ Mặc vứt chiếc khăn tay dính máu đi qua tay của Tử Trạch, vẻ mặt không vui.
Tử Trạch không hiểu chuyện gì, chộp lấy khăn tay đó ngơ ngác nhìn theo chủ tử.
"Điện hạ, ngài làm sao vậy chứ?"
"Ngươi muốn ở lại đây sao?"
"Ý của thuộc hạ là..."
"Không nhưng nhị gì hết!"
Âu Dương Vũ Mặc cộc cằn phất tà y phục, nhảy lên ngựa phi nhanh về phía trước.
Tử Trạch cũng cuống quýt chạy lại ngựa của mình: "Điện hạ, điện hạ, đợi thuộc hạ với, điện hạaaa"
Trở về lại biệt viện.
Cửa lớn.
Vũ Mặc nhảy xuống, lính canh lập tức giữ ngựa của hắn lại.
"Mặc Vương!"
Nghiêm chỉnh đi vào vào trong, vẻ mặt cũng không thân thiện gì mấy.
Bên trong sân, Thiên Quân Dao ngồi trên ghế đá. Cô không chú ý đến Vũ Mặc, hai tay dằn qua dằn lại cốc trà đang dở dang kia.
Hắn đứng lại nhìn cô, vẫn không thấy động tĩnh gì, không chịu được mà đành tằng hắng một tiếng nhẹ trong miệng: "E
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-doc-phi/962972/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.