Trở về lại phòng, Thiên Quân Dao lo lắng, rầu rĩ.
Cô đi qua đi lại, rồi lại lục hành lý của mình lên. Ngoại trừ thuốc và dược liệu ra, trong hàng lý Thiên Quân Dao không còn bất cứ thứ gì.
Nản lòng, cô ngồi sải ra sàn. Hai tay chống ở đằng sau, hai chân duỗi thẳng ra phía trước.
"Thật sự không có thứ gì sao...?"
Thiên Quân Dao ngửa mặt ra sau. Bỗng xuất hiện trước mắt cô là vẻ mặt nghiêm nghị của Âu Dương Vũ Mặc.
Giật mình, Quân Dao lập tức đứng dậy, chỉnh đốn lại mình.
"Điện... điện hạ?".Không biết Âu Dương Vũ Mặc đã đứng đây từ bao giờ.
Thiên Quân Dao căng thẳng, không dám nhìn vào mắt hắn.
"Đang tìm thứ gì sao?" - Giọng nói trầm lặng, ánh mắt không rời, giọng điệu không quá lạnh lùng cũng không quá quan tâm.
"Ah" - Thiên Quân Dao ngập ngừng, lúng túng nói - "Chỉ là muốn tìm một số thứ... có thể làm quà quy ninh"
Một tay chỉ chỉ vào đống hành lý, một tay phẩy phẩy ra vẻ không có gì.
Ánh mắt Âu Dương Vũ Mặc di chuyển từ Thiên Quân Dao sang hành lý của cô. Dạo mắt một vòng.
"Những thứ này sao có thể làm quà?"
"Nhưng cũng không thể về tay không a..." - Cô đáp lại ngay lời của Vũ Mặc.
Lại nhìn dáng vẻ của cô, có phần thật lòng, có phần miễn cưỡng. Vũ Mặc quay lưng lại với cô.
"Những chuyện đó cứ nói với Tử Trạch, cậu ta sẽ làm tốt giúp nàng" - Bước thêm hai bước, hắn lại nói: "Tam triều hồi môn, cứ để ngày sau. Nàng chuẩn bị đi, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-doc-phi/237995/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.