Los Angeles và Bắc Kinh chênh nhau mười lăm giờ, Lâm Hướng Tự và Hồ Đào vẫn liên lạc với nhau mỗi tuần một lần như hồi học đại học, mỗi lần như vậy đều sẽ nói chúc ngủ ngon với người kia.
Lâm Hướng Tự vừa mới đến Mỹ, tuy vẫn còn rất nhiều điều chưa thể thích nghi được nhưng ngày ngày đều làm thí nghiệm và viết báo cáo, tham gia những cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, thời gian một năm nháy mắt nhanh chóng trôi qua. Kỳ nghỉ hè năm đầu tiên, anh không giống như những du học sinh khác trở về quê nhà mà tìm được một chân thực tập tại Thung lũng Silicon, mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy Google và Microsoft trong truyền thuyết, Lâm Hướng Tự gọi điện thoại nói với Hồ Đào: “Quả thật như đang nằm mơ vậy.”
Mười năm trước, bọn họ vẫn còn là những đứa nhỏ lén lút đọc trộm truyện tranh trong lớp học, tan học liền ăn đồ ăn vặt ven đường. Hiện giờ anh lại đang ở nơi đất khách quê người, còn cô đã sớm được người khác cung kính gọi một tiếng cô giáo.
Mười năm này bọn họ đã trải qua hết thảy thống khổ, cũng có thể coi như biến đổi lớn lao trong đời. Người xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ đến rồi lại đi, hoặc là còn có thể trở về, hoặc biến mất không vét tích giữa biển người ngoài kia. Người có thể làm bạn từ đầu đến cuối dường như cũng chỉ có đối phương mà thôi.
Mùa đông năm nay Hồ Đào không có chuyện gì liền không báo cho Lâm Hướng Tự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cho-thoi-gian-tinh-lang-nhu-bien/3083831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.