Chu Thích Hoài đi vào, cởi áo khoác, treo lên móc, quay đầu lại ôn hòa cười với Mặc Đồng, nói, hi.
Mặc Đồng nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Chu Thích Hoài tiến lên, ôm vai Mặc Đồng một cách tự nhiên.
“Mấy ngày nay cậu học hành thế nào?”
Mặc Đồng ngừng một chút, cuối cùng đáp, tốt.
Chu Thích Hoài cười cười, a, đúng vậy, tôi biết việc học của cậu lúc nào cũng tốt, bất ngờ nói tiếp, “Điểm này rất giống tôi!”
Mặc Đồng hơi kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta.
Chu Thích Hoài nhìn đôi mắt trong suốt đen sẫm như mực của cậu, nụ cười càng thêm ôn hòa.
Người này, dù mỉm cười cũng không giấu được vẻ uy nghiêm.
Mặc Đồng thầm nghĩ vậy.
Chu Thích Hoài hỏi, “Đã ăn chưa?”
Mặc Đồng lại sửng sốt lần nữa, nói, “Hôm nay nấu súp, nhưng không ăn hết, tôi sợ hỏng nên để dì Vu mang về nhà rồi. Chỉ còn lại một chút cơm trắng.”
Chu Thích Hoài nói, a, ha ha ha.
Mặc Đồng chần chờ một lát, nói, anh chờ một chút.
Nói xong, đi vào nhà bếp, xắt xắt thái thái, bật lửa, lập tức hương thơm dậy lên.
Chu Thích Hoài nhìn cơm canh Mặc Đồng bưng ra, hạt cơm nở đều, trứng chiên vàng nhạt, hành thái xanh biếc, còn có chân giò hun khói hồng hồng.
Chu Thích Hoài nói, a, thì ra cậu còn có tay nghề như vậy.
Mặc Đồng không lên tiếng.
Lúc này, Chu Thích Hoài mới thấy ngón tay giữa bàn tay trái của cậu quấn băng, dưới lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203242/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.