Mặc Đồng thoáng chốc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt răng.
Lại thấy Chu Thích Hoài nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, vỗ vỗ gáy cậu ba cái, sau đó nói, “Được rồi, đi về đi.”
Mặc Đồng ngây người, không hề động.
Chu Thích Hoài đưa tay kéo cậu dậy.
“Đồ ngốc, trở về chỗ ngồi đợi thức ăn đi.”
Mặc Đồng lúc này mới đứng thẳng dậy, hơi lảo đảo trở về chỗ mình ngồi xuống.
Chu Thích Hoài chậm rãi nói, “Lúc tôi còn nhỏ, đều cắt tóc ở một tiệm nhỏ cạnh nhà, cắt xong, thợ cắt tóc sẽ dùng bàn chải mềm chải sạch vụn tóc trên cổ, lại xoa thêm phấn, là phấn rôm, trên cổ sẽ có một cái dấu trắng to to, thơm thơm. Về đến nhà, ông sẽ nói, đến đây, vỗ ba cái vào gáy, nói để không nổi rôm nổi sảy. Bây giờ rất khó gặp những tiệm cắt tóc như vậy. Khách quen, có khi trả tiền trước khi cắt, được đối xử như người nhà vậy. Cậu xem, người ta có chút tuổi lại bắt đầu hoài cổ.”
Mặc Đồng hầu như mải nghe, nghe đến câu cuối cùng, mới đáp, “Anh không phải còn lại một phần lớn thanh xuân sao? Ra vẻ già lão cái gì?”
Chu Thích Hoài ha ha cười, “Trí nhớ thật tốt, rốt cuộc vẫn là đứa trẻ.”
Bít tết rất nhanh đã được dọn lên, Chu Thích Hoài nói, “Tôi gọi cho cậu loại medium well, của tôi là medium rare. Vừa ra nước ngoài, lần đầu ăn bít tết loại medium rare, khi cắt ra thấy còn có máu, quả thật là hết hồn. Nào, chúng ta ăn đi, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203238/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.