Hai tuần sau, bệnh viêm phổi của Mặc Đồng cuối cùng cũng khỏi.
Nhưng, cậu lại không ăn được bất cứ thứ gì.
Thường là vừa ăn cơm xong liền nôn hết ra. Sau ba ngày, ngay cả uống một ngụm nước cũng nôn.
Dì Vu sợ hãi, nói cho Chu Thích Hoài.
Buổi tối, Chu Thích Hoài bảo dì Vu nấu cháo gạo thơm, tự tay múc một chén, đặt trước mặt Mặc Đồng.
Mặc Đồng nhìn chén cháo nóng hổi một lát, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Chưa được nửa phút sau, cậu đứng bật dậy, chạy vào phòng tắm nôn hết ra.
Chu Thích Hoài cũng vào phòng tắm, lấy khăn nóng lau cho cậu, kéo cậu trở lại bàn ăn, nói với dì Vu, “Múc thêm một chén ra.”
Mặc Đồng ngay cả ngồi cũng không vững, trước mắt là một mảnh sương mù trắng xóa, một lúc lâu sau ánh mắt mới rơi xuống chiếc chén nhỏ đặt trên bàn. Cậu chậm rãi cầm lấy muỗng, lại bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm một, hết sức khó khăn.
Dì Vu xem không đành lòng, nói, “Không ăn thì thôi, Đồng Đồng, dì nấu cho con chè trân châu nước dừa mà con thích nhất nhé?”
Chu Thích Hoài trầm giọng nói, “Dì Vu, cái đó chỉ là đồ ngọt, không dùng làm thức ăn chính được. Mặc Đồng, ăn đi.”
Mặc Đồng cười cười, quả thật ăn hết.
Đẩy chén ra đứng lên, đi hai bước, đột nhiên lảo đảo chạy vào phòng tắm, lại nôn thốc nôn tháo.
Chu Thích Hoài cũng tiến đến. Cậu thiếu niên trên trán đầy mồ hôi, người theo lavabor trượt xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203199/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.