Người đứng ở cửa, thân hình cao to nhưng hơi béo, mặt tròn, ngũ quan rất bình thường, tay cầm một chiếc túi giấy rất phổ thông.
Là Chu Thích Minh.
Mặc Đồng nhất thời đứng ngây ra, không biết anh ta đến làm gì, tất nhiên không để anh ta vào cửa.
Chu Thích Minh mỉm cười nói, “Tiểu An, đừng hiểu lầm. Tôi, thay mặt chính tôi mà tới. Tôi biết nhà cậu xảy ra chuyện, muốn đến thăm cậu một chút.”
Mặc Đồng nhỏ giọng nói cảm ơn, để anh ta vào.
Chu Thích Minh vào phòng khách, quay nhìn di ảnh An Nhiên trên tường, cúi người thật thấp, vái ba cái.
Anh ta xoay người lại, ngồi xuống sofa, Mặc Đồng bưng lên cho anh ta một tách trà.
Người đàn ông này, sự tồn tại của anh ta ở Chu gia rất lạ thường, chỗ đặc biệt của anh ta chính là cảm giác tồn tại[presence] cực kỳ yếu ớt. Dù là truyền thông, công chúng, hay chính người của Chu gia, tất cả đều không chú ý nhiều đến anh ta; chẳng ai kỳ vọng ở anh ta điều gì, ngược lại, dần dần, người của Chu gia bắt đầu chấp nhận chuyện anh ta sẽ làm họ thất vọng. Anh ta giống như một con cừu đen trụi lông [1] chạy lạc vào giữa đàn lạc đà, lưu lại con cháu cho Chu gia dường như là điểm tốt duy nhất của anh ta.
Mặc Đồng im lặng nhìn anh ta, không biết anh ta muốn nói gì, cũng không biết nên nói gì với anh ta.
Chu Thích Minh tay cầm tách trà, chầm chậm xoay xoay, một lúc sau mới uống một ngụm nhỏ, một lúc sau nữa lại uống một ngụm nhỏ.
Cuối cùng, anh ta đặt tách trà lên bàn, ngẩng đầu nhìn Mặc Đồng.
“Tôi đến thế này, quả thật là rất mạo muội. Nhưng, tôi có chút chuyện vẫn muốn tìm người nói, nhưng, hình như, không ai muốn nghe tâm sự của tôi. Tiểu An, chúng ta chưa từng thâm giao, nhưng, không hiểu sao, tôi lại muốn nói cho cậu nghe.”
Mặc Đồng gật đầu, không lên tiếng, ngồi xuống đối diện anh ta, nhìn anh ta.
Chu Thích Minh đan mười ngón tay vào nhau, người hơi nhoài về trước, chậm rãi nói tiếp:
“Tôi, là con thứ trong nhà,” anh ta khẽ cười, “Vẫn là một đứa con không được xem trọng. Trước đây tôi đọc một quyển sách thấy có nói, đứa con thứ hai trong nhà, giống như nhân của chiếc bánh bích quy có nhân, mùi vị thơm ngon nhất, nhưng lại dễ bị bỏ qua nhất. Khi đó tôi đã nghĩ, mình nhất định là ngoại lệ; tôi chưa bao giờ xuất sắc như vậy cả. Khi còn bé, mẹ luôn nói, mày nhìn anh mày xem, thành tích thật tốt. Hay là nói, mày xem em mày kìa, nhỏ hơn mày, nhưng biết tính toán hơn mày nhiều. Cha sẽ nói, kệ nó đi. Không sợ sau này không có cơm cho nó ăn. Sau khi lớn lên, cha lại nói với tôi, chuyện làm ăn trong nhà, không cần mày bận tâm nhiều, nhiệm vụ của mày là, sinh cháu cho cha. Cậu xem, hôm nay tôi có ba đứa con, đã bắt đầu hói đầu, bắt đầu có bụng bia. Nhưng cậu biết không Tiểu An, tôi thật ra mới có ba mươi hai tuổi, nhỏ hơn anh tôi hai tuổi,” Anh ta lại cười một cái, vẻ mệt mỏi chán nản. “Bọn họ, tất cả mọi người, bọn họ cứ hỏi tôi, mày có biết mày đang làm gì không? Mày có biết mày đang làm gì không? Thật ra, sao tôi lại không biết mình đang làm gì, rất nhiều năm nay, tôi chỉ làm có một việc, là lãng phí, lãng phí cuộc đời mình, một thứ quý giá đến vậy, nhưng tôi lại cứ dùng thoải mái. Cả Chu gia, người xa xỉ nhất, dĩ nhiên là tôi, dĩ nhiên là tôi.”
Mặc Đồng nhìn người đàn ông từ trước đến nay vẫn bị mọi người cho là tầm thường này, nhìn vẻ đau buồn và bất đắc dĩ nhàn nhạt trong mắt anh ta.
Chu Thích Minh lại cười, “A, xem tôi kìa, đang nói cái gì không biết? Hôm nay đến, là muốn tặng cậu vật này.” Anh ta rút ra một khung kính từ trong chiếc túi giấy vẫn đặt cạnh sofa, đưa cho Mặc Đồng.
Trong khung kính là một bức tranh.
Tranh một con phượng hoàng đang tắm mình trong lửa.
Kỳ lạ là, bức tranh này, rõ ràng không phải dùng cọ vẽ nên, nhưng cũng không biết dùng vật gì tạo thành; cả bức tranh, chỉ có màu vàng nhạt, cùng với sắc nâu khi đậm khi nhạt.
Mặc Đồng có chút kinh ngạc nhìn Chu Thích Minh.
“Đây là…?”
“Đây là một bức tranh dùng cánh của hàng trăm con bướm ghép thành, là tác phẩm của tôi.”
“Cánh bướm?”
“Đúng vậy. Từ nhỏ tôi đã thích bắt bướm. Vẫn thường bị người nhà cười là không có tiền đồ. Nhưng, tôi vẫn thích. Tôi thường đến sau Tử Kim Sơn và ven hồ Tử Hà bắt bướm. Trước đây, sinh thái ở đó tốt hơn bây giờ nhiều lắm, có rất nhiều loại bướm. Thậm chí còn có thể tìm được bướm Kim Phượng và Ti Đái Phượng cực hiếm. Nhưng nhiều nhất vẫn là những con bướm này, không to, ngay cả tên cũng không ai biết. Hơn nữa, sinh mệnh của chúng rất yếu ớt, thường thường không chú ý một chút là cánh rách ngay. Người bình thường, căn bản chẳng bao giờ thèm sưu tầm chúng. Sau tôi lại vô tình phát hiện, những chiếc cánh bị rách của chúng, sau khi được sắp xếp, xử lý, có thể ghép lại, tạo thành những hoa văn rất đẹp. Đầu tiên là hoa văn, sau dần dần, tôi bắt đầu dùng chúng ghép thành tranh; nhiều năm như vậy, đã tích góp được không ít tác phẩm.”
Mặc Đồng phát hiện, người đàn ông này có đôi mắt hoàn toàn không giống với đôi mắt sắc bén sâu thẳm của anh trai anh ta; mắt anh ta mang một màu nâu rất nhu hòa. Theo lời kể của anh ta, sắc mặt anh ta dần dần bừng sáng, giữa đôi mày là một vẻ trầm tĩnh khiến người ta an tâm.
“Tiểu An, cậu biết không? Tôi đã xin anh tôi cho từ chức rồi.”
“Từ chức?”
“Đúng, từ chức ở công ty. Tôi tự mở một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, chuyên bán tranh bướm của tôi, cùng với các sản phẩm thủ công khác của những nghệ nhân dân gian. Không ít thương nhân nước ngoài rất có hứng thú với những thứ này. Tôi nghĩ, a, cũng đến lúc rồi, vì chính mình mà sống một lần thôi. Haha, đáng mừng là, hai con bé nhà tôi, cũng rất thích làm mấy thứ này, đứa lớn thích làm gốm, đứa nhỏ thích dùng lá cây với vải vụn ghép tranh. Cũng không phải thứ gì hoàn mỹ, nhưng chỉ cần bọn chúng vui, thì không có gì là không tốt.”
Mặc Đồng cúi đầu nhìn kỹ bức tranh trong khung kính, một con phượng hoàng đang hồi sinh từ giữa ngọn lửa rừng rực. Những chiếc cánh rách nát, vẫn ánh lên sáng bóng dịu dàng như cũ; vô số mảnh vụn, hợp thành một vẻ đẹp mới thật lóa mắt.
Chu Thích Minh cũng cúi đầu sang, nhìn bức tranh.
Bỗng, anh ta nói, “Cậu xem, chúng đều rách bươm, đều nát vụn cả, nhưng, lại có thể biến thành một hình thức của cái đẹp.”
Ngón tay thon dài của Mặc Đồng nhẹ nhàng lướt trên mảnh kính lành lạnh; cậu cuối cùng biết vì sao người đàn ông hiền lành này lại đến.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chu Thích Minh, chầm chậm gật đầu, “Tôi rõ rồi, cảm ơn anh, Chu tiên sinh.”
Trên gương mặt trung hậu của Chu Thích Minh tràn đầy ý cười.
“Vậy, tôi không làm phiền nữa. Phải đi rồi.”
Đến cửa, anh ta bỗng xoay người lại, nói với Mặc Đồng, “Tiểu An, cậu biết không? Thầy An, cũng đã từng dạy tôi. Tuy là chỉ một học kỳ. Các học sinh đều rất thích ông ấy. Ông ấy là một giáo viên tốt, cũng là một người rất tốt.”
Sau khi tiễn Chu Thích Minh, Mặc Đồng ngồi một mình rất lâu trong căn nhàn dần dần tối đi; cậu nhìn nụ cười của Cha trong bức ảnh trên tường, nụ cười trẻ trung, sáng bừng, đã không còn gặp lại nữa, nhưng vẫn khiến cậu thấy ấm áp như trước.
Cậu đứng vậy, đi vào bếp, lấy ra chiếc bánh mì đã khô cứng trong tủ lạnh, ăn từng miếng một. Lại rót một ly sữa, ngửa đầu uống cạn.
Cuối cùng, có lệ chảy xuống từ trong mắt.
Sữa và bánh mì, cùng với nước mắt bị cậu nuốt vào bụng.
Hôm sau, Mặc Đồng đến trước mộ Cha, ngồi thật lâu.
Cậu áp đầu vào tấm mộ bia lạnh lẽo, nói nhỏ với Cha, cha, xin phù hộ cho con, để con sau khi vỡ tan, lại có khả năng lần nữa trở nên đẹp đẽ.
Cậu tựa vào bia mộ, ngồi ngồi, không ngờ lại mơ màng ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu thấy có người nhẹ kéo kéo ống quần mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]