Mặc Đồng đi đã được một tháng. 
Chu Thích Hoài giải quyết công việc xong, lấy che mắt, một lát sau, mở ngăn kéo bàn giám đốc ra. 
Trong ngăn kéo, có một chiếc tách gốm thủ công, còn có tấm ảnh của một cậu thiếu niên. 
Đó là ảnh chụp ở khu resort năm nọ. 
Trong tuyết, một cậu thiếu niên mặc áo len xanh dương cùng với quần jeans, ánh nắng mùa đông nhàn nhạt rọi vào gương mặt trẻ trung, nụ cười nhẹ mà ngượng ngùng, ánh mắt sóng sánh đầy mong đợi. 
Dù trong cảnh ngộ nào cũng không thể xóa đi ánh sáng hy vọng. 
Chu Thích Hoài cầm chiếc tách trên tay, khuôn mặt trên tách, nụ cười và đôi môi dày có chút cường điệu, trên mặt có một dấu vân tay nhàn nhạt. 
Chu Thích Hoài áp chiếc tách lên mặt, sau đó, lại áp lên môi. 
Trần Hạo Thiên đi đến, trình lên một tập hồ sơ. 
Anh ta nhìn tấm ảnh và chiếc tách trong tay Chu Thích Hoài, không lên tiếng. 
Chu Thích Hoài ký tên vào hồ sơ, Trần Hạo Thiên cầm lấy định đi ra. 
“Hạo Thiên,” Chu Thích Hoài gọi anh ta lại. 
Trần Hạo Thiên quay đầu lại nhìn anh ta. 
Mấy ngày nay, sắc mặt Chu Thích Hoài ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt thường xa xăm; Trần Hạo Thiên phảng phất cảm thấy như thể cái linh hồn niên thiếu ảm đạm tuyệt vọng nhiều năm trước kia nay lại trở về, nhập vào thể xác đã từ lâu trưởng thành. 
“Cái gì?” 
“Cậu còn nhớ lời cậu nói với tớ hôm nọ không?” 
“Lời nào?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203163/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.