Mặc Đồng nói: Tôi không quay đầu lại. 
Chu Thích Hoài nói: Được, Mặc Đồng. Nhưng xin cho phép tôi cùng cậu tiến lên trước. 
Mặc Đồng nói: Chúng ta là hai kẻ không hiểu được ‘yêu’. 
Chu Thích Hoài nói: Xin cho phép tôi cùng cậu học lấy, ‘yêu’ là cái gì. 
Từ đó về sau, hầu như mỗi cuối tuần Chu Thích Hoài đều lái xe đến cái thôn nhỏ này, mang theo rất nhiều đồ dùng học tập, thậm chí, còn dạy thêm cho bọn nhỏ. 
Mỗi lần, anh ta lại mang theo rất nhiều vật dụng và thực phẩm cho Mặc Đồng; còn Mặc Đồng, mỗi lần lại đem chúng tặng lại cho dân làng. 
Chu Thích Hoài không ngừng tặng đồ, Mặc Đồng không ngừng đem đi tặng lại. Nhưng có một lần, trong đống vật phẩm, có một hộp giấy nho nhỏ, trên hộp dán một tấm card nho nhỏ: Quà của Cư Bạch, Thu Hào năm nay. Giữ lại, được không? 
Mặc Đồng mở hộp, mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng tỏa ra. 
Nếu như, tình cảm cũng như hương thơm, mở hộp liền xuất hiện, đóng hộp lại liền không còn, thì thế gian phải chăng có thể bớt đi rất nhiều thăng trầm? 
Nhưng, không phải vậy. 
Mặc Đồng đóng nắp hộp, nhét vào đáy vali. 
Ba tháng sau, ngôi trường tiểu học mới của thôn do Chu Thích Hoài đầu tư làm lễ động thổ. 
Những ngày sau đó, thường gặp anh ta đội nón bảo hộ, mang ủng lao động cao su, đi thị sát công trường. 
Anh ta tỉ mỉ tự vẽ rất nhiều phác thảo về bố trí phòng học và nội thất, mang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203160/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.