Chu Thích Hoài tỉnh lại, là hai ngày sau, trong bệnh viện. 
Trần Hạo Thiên ở bên. 
Chu Thích Hoài ngồi dậy, cảm giác đau đớn và rã rời vẫn còn, anh ta xoay người xuống giường. Trần Hạo Thiên nói, “Mai đi, Thích Hoài. Đợi đến mai.” 
Chu Thích Hoài nói, “Tớ không chờ được, Mặc Đồng cũng không chờ được. Tớ phải đi, Hạo Thiên.” 
Trần Hạo Thiên ấn anh ta ngồi lại trên giường, “Hôm qua tớ đến rồi, đưa thuốc tới. Còn có, cái này,” anh ta đưa ra một tờ fax, “Tớ fax bệnh án của Mặc Đồng cho Doctor Morgon rồi, đây là hồi đáp của ông ta. Ông ta chấp nhận chữa bệnh cho mặc Đồng.” 
Chu Thích Hoài đọc tờ fax rất nhanh, sau đó nắm chặt trong tay, nắm chặt cái hy vọng không thể dập tắt sâu trong đáy lòng. 
Trần Hạo Thiên lại đưa ra một vật, “Đây là của người ở phòng giáo dục huyện X mang đến. Hôm qua, bọn họ đến. Cậu vẫn chưa tỉnh.” 
Đó là một tấm thiệp thủ công vẽ bằng bút chì, hình vẽ mộc mạc, màu sắc tươi sáng trong ngần, trên tranh dày đặc tên của bọn trẻ. 
Góc dưới bên phải, trên một mảnh xanh lá đậm, có ba chữ nho nhỏ, cân đối và thanh tú: An Mặc Đồng. 
Chu Thích Hoài nhìn ba chữ nọ thật lâu, ngẩng đầu, bỗng nhiên nói, “Hao Thiên, tớ bỗng nhớ ra, đến tận bây giờ, tớ vẫn luôn quên mất một chuyện rất quan trọng.” 
“Cái gì?” 
“Tớ chưa từng nói với Mặc Đồng là tớ yêu cậu ấy. Giờ tớ rõ rồi, có lẽ tớ chưa bao giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203155/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.