Diệu Dược Đường. “A! Đau chết ta rồi.” “Đại phu, chân của ta còn chữa được không? Ta còn có mẹ già, con nhỏ, không thể tàn phế được.” “Không được ầm ĩ, yên tĩnh chút đi.” Còn chưa vào trong, tiếng la tiếng khóc, tiếng cầu xin quát mắng đã hòa vào nhau vang ra tận ngoài. Vào trong nội viện, chừng mấy chục người hoặc nằm hoặc ngồi, ai cũng rên rỉ, mình đầy thương tích chiếm hết chỗ trống. Đám đại phu với học đồ cùng nhau xuất động, trong nhất thời cũng không thể xử lý hết ngay được. “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Mạc Cầu nhíu mày. Hắc Hổ Đường tuy cũng hay có tình trạng chém giết, rồi bệnh tật nhưng chưa từng đến mức độ này bao giờ. Đập vào mắt hắn là đủ loại vết thương. Từ đao kiếm ngoại thương đến nội thương, không thiếu thứ gì. “Mạc đại phu, ngài tới rồi.” Một người ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Cầu thì vui mừng khôn tả. Vị Mạc đại phu này tuy còn rất trẻ nhưng mọi người trong Dược Diệu Đường đều phải công nhận, y thuật của hắn nằm trong số ba người giỏi nhất. Đặc biệt là đối với ngoại thương, hắn rất tinh thông. “Tiểu Mạc, ngươi qua đây.” Bên trong, có một người mặc cẩm y, đã nhiều tuổi, mặt mũi hiền lành vừa thả cây kim châm trong tay xuống vừa bảo hắn. “Mau tới hỗ trợ mọi người.” “Vâng.” Mạc Cầu gật đầu, bước nhanh tới. Lão giả vừa lên tiếng họ Đinh, mọi người vẫn hay gọi là Đinh lão. Lão là chủ sự ở Diệu Dược Đường này, mọi người đều thừa nhận y thuật cao minh của lão. “Đinh lão, đã có chuyện gì vậy?” Tiếp nhận một người bệnh, vừa nhẹ nhàng xử lý vết thương, Mạc Cầu vừa hỏi lão. “Sao tự nhiên lại có nhiều người bị thương vậy?” “Là Bạch Mã Phỉ!” Trả lời hắn là một tên thủ hạ bị thương. Hắn cắn chặt hàm răng, tức giận nói. “Bạch Mã Phỉ đột nhiên đánh lén chúng ta. Bọn chúng có chừng trăm tên. Các huynh đệ phải liều mạng chiến đấu mới trốn thoát được.” “Đinh lão?” mạc Cầu nhìn về phía Đinh lão. “Ừ.” Đinh lão gật đầu, mặt không đổi sắc. “Là thế này, chắc ngươi cũng đã biết thế cục bây giờ. Sự việc thế này sớm muộn cũng sẽ xảy ra mà thôi.” Hai hàng chân mày Mạc Cầu hơi nhếch lên. Tuy biết như vậy, nhưng biểu hiện quá mức bình tĩnh của Định lão làm hắn ngạc nhiên. Có lẽ lão đã biết trước sự tình sẽ như thế này. Đây cũng là điểm khác biệt của những người ở trên cao tầng so với đám thủ hạ bình thường khác. Tin tức không thông, đám người ở dưới tất nhiên là mù mờ, phải nhẫn nhục chịu đựng. Trong khi đám ngồi ở trên cao có thể tùy cơ ứng biến, điều khiển mọi việc. Quét mắt nhìn lại, những người bị thường đều là đám bang chúng phổ thông của Hắc Hổ Đường. Đừng nói là cao thủ Đoán Cốt, những người có tu vi Luyện Da thôi cũng chỉ có mấy người. Điều này có vẻ không bình thường. Bạch Mã Phỉ gióng trống khua chiêng ra tay nhưng lại không tấn công đám cao thủ đầu não mà tập trung vào bang chúng phổ thông là sao? “Bọn chúng cũng chịu tổn thất không nhỏ.” Đinh lão nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu thì lạnh nhạt bảo. “Theo ta biết, có ba tên đầu lĩnh mất mạng, Cao thủ Hậu thiên Độc Lang cũng bị thương.” Mạc Cầu giật mình. Xem tình hình thì có lẽ Hắc Hổ Đường đã ra tay trước, tập kích vào điểm yếu của đối phương, tiêu diệt rất nhiều cao thủ. Còn Bạch Mã Phỉ phản công lại không thu được kết quả như ý muốn. Chỉ có thể trút giận lên đám bang chúng bình thường mà thôi. “Đinh lão, ngài đến sớm vậy.” Lại có thêm một người nữa đi vào trong Dược Đường, hướng Đinh lão chắp tay. “Mạc đại phu cũng có mặt rồi à.” “Mục lão.” Mạc Cầu chắp tay đáp lễ. “Mục đại phu.” Đinh lão lạnh lùng gật đầu. Mục lão có dáng người gầy gò, râu dài ba tấc, thân mặc y phục màu lam dệt từ tơ lụa. Mục lão không giống Đinh lão với Mạc Cầu. Lão tinh thông về nội thương, giỏi dùng độc, còn là một cao thủ võ nghệ. Tại Hắc Hổ Đường, địa vị của lão rất cao. Nhìn biểu lộ của lão, thì biết là lão không hề ngạc nhiên. Có lẽ cũng đã biết trước kế hoạch của Hắc Hổ Đường rồi. Ngược lại trong ba người, chỉ có Mạc Cầu là không biết gì mà thôi. Tại Diệu Dược Đường, Mục lão, Đinh lão và Mạc Cầu là ba người có y thuật cao nhất. Trong đó Mạc Cầu nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm ít nhất, lại giữ khoảng cách nên bị người khác coi nhẹ hơn cả. Quan hệ của Đinh lão và Mục lão thì có vẻ không được hòa hợp lắm. “Bắt tay vào việc thôi.” Đinh lão chào xong, ba người chia ra ba nhóm cùng bắt tay xử lý thương thế cho đám bang chúng. Bên cạnh Mạc Cầu có hai vị đại phu, năm tên học đồ. “Mạc đại phu.” Thôi sư phó tuổi đã ngoài bốn mươi, là một lão nhân ở chỗ này nhưng vẫn giữ thái độ khách khí với Mạc Cầu. “Chúng ta làm thế nào?” “Phải phân chia ra.” Hắn đưa tay quẹt ngang mày nói. “Vết thương nhẹ tạm thời chỉ cầm máu rồi bỏ qua, người bị nặng hơn thì phải tìm cách khống chế bệnh trước. Phân cho hai người đi nấu dược liệu. Phải chuẩn bị tốt băng gạc, kim sang dược. Đúng rồi, mau đi sang chỗ Quách Tiêu mượn mười viên Dưỡng Nguyên Đan mang tới đây.” “Ta dạy cách cho các ngươi, trước tiên đem bệnh nhân phân loại ra, mỗi người một việc cứ thế mà làm.” “Như thế... như thế...” Cuối cùng hắn tổng kết lại. “Ta gọi nó là làm việc theo dây chuyền.” “Ây dà...” Một lát sau, Thôi sư phó vẫn còn khá nghi hoặc nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng. Hắn thấy có một số việc Mạc đại phu làm thật không cần thiết, khác gì vẽ rắn thêm chân. Lúc này chẩn trị bệnh nhân đã không còn thời gian, lấy đâu tâm trí mà để ý đến việc khác nữa? Nhưng làm việc theo dây chuyền, sau khi mọi người quen thuộc rồi thì hiệu suất làm việc lại tăng lên rất cao. Kết quả cuối cùng khiến Thôi sư phó phải há miệng ngây ngốc. Hắn không hiểu, sao chỉ cần điều chỉnh một chút trình tự làm việc mà hiệu quả lại khác biệt như vậy? Những người khác càng không hiểu nguyên do tại sao. Chỉ thấy bên phía Mạc Cầu làm việc tốc độ rất nhanh, hơn xa những khu vực khác. Mà hiệu quả lại không hề thua kém, thậm chí còn tốt hơn. Cuối cùng, Đinh lão, Mục lão phải chia bớt bệnh nhân của mình ra mới theo kịp tốc độ làm việc của bên Mạc Cầu. “Người trẻ tuổi tinh lực thật dồi dào.” Đinh lão sắp xếp cho bệnh nhân cuối cùng xong mới khẽ vuốt râu, cười nói. “Mạc đại phu một người mà làm việc bằng hai chúng ta.” “Đúng vậy.” Mục lão nhếch miệng nhưng không có vẻ gì là vui mừng. “Đinh lão, ta nghe nói Đường chủ Chung Sơn đang muốn sắp xếp lại mấy vị đương đầu khác?” “Phải.” Đinh lão gật đầu. “Đại đương đầu, Ngũ đương đầu đều đã mất mạng hoặc không thấy tung tích. Hiện nay Hắc Hổ Đường chỉ còn ba vị đương đầu nên có nhiều việc lực bất tòng tâm. “Đề bạt mấy vị đương đầu cũng đều phải là người có bản lĩnh hơn người. Đinh lão chưởng quản Diệu Dược Đường đã cứu chữa cho rất nhiều bang chúng, rất có thể sẽ trở thành một số các đương đầu đấy.” Mục lão nói. “Ta?” Đinh lão giật mình, lắc đầu. “Ta đã già, dù có được Đường chủ nhìn trúng đi nữa thì có thể giúp sức cho Hắc Hổ Đường được bao lâu chứ?” “Không phải.” Mục lão lắc đầu. “Dưỡng sinh công của Đinh lão bất phàm, tuy không thể giữ thân thể cường tráng như còn trai trẻ, nhưng có tác dụng kéo dài tuổi thọ, thời gian còn lại rất nhiều.” “Được rồi, việc này để nói sau.” Đinh lão khoát tay, vẻ không muốn tiếp tục câu chuyện này. “Bây giờ nói chuyện ấy còn quá sớm. Phải giải quyết vấn đề với Bạch mã Phỉ đã, không vội.” “Đinh lão nói đúng lắm.” Mục lão gật đầu. “Đinh lão!” Đúng lúc ấy, có một người chạy vào Diệu Dược Đường. “Nhị đương đầu bị thương, phiền lão qua đó xem xét. Còn có Phong Vũ Song Tiên Tả nữ hiệp bị một chưởng của Độc Lang, giờ đang hôn mê bất tỉnh. Ngài mau mau chữa trị.” “Ồ?” Hai người nhìn nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Nhị đương đầu, Phong Vũ Song Tiên đều là cao thủ trong Đường, lần này cũng bị thương rồi. Xem ra Bạch mã Phỉ không phải không có cách đối phó. Mưa gió đã nổi! Sau này, xem thủ đoạn của ai cao minh hơn ai mà thôi. Thời điểm này mới thấy làm đại phu thật tốt. Xung quanh chém giết như thế nào đều không liên lụy đến bọn hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]