Trên đường dài khá vắng bóng người qua lại. Một bông tuyết chậm rãi bay xuống dễ khiến người ta dừng chân cảm khái.
“Tuyết rơi rồi!”
Từ trong quán rượu đi ra, Mạc Cầu đưa tay đón lấy bông tuyết, ánh mắt phức tạp.
Lúc này người của Liễu gia đã đi xa rồi. Hắn muốn đuổi theo cũng không kịp nữa. Hiện giờ là mùa đông giá rét. Một mình đi xa, lại không quen thuộc đường xá sẽ rất gian nan. Nếu không phải việc bất khả, hắn không muốn mạo hiểm. Hiện giờ hắn lại đang bị thương, cần thời gian để tĩnh dưỡng.
Thân thể hắn run lên, suy nghĩ trong đầu cũng biến động liên tục.
“Đúng vậy a.” Quách Tiêu người đầy mùi rượu vươn tay thư giãn. Hắn cười nhạt.
“Năm nay nhất định sẽ được mùa đây.”
“Được mùa?” Mạc Cầu đưa mắt nhìn người đi đường, chậm rãi lắc đầu. “Sợ là chưa chắc.”
Đạo phỉ vào thành quấy phá, bách tính gặp nạn rất nhiều. Việc này có thể làm cho nông dân được mùa ư?
“Mạc đại phu không biết đấy thôi.” Quách Tiêu lại gần, vừa đi vừa nói.
“Tới gần mua đông, tình cảnh bên ngoài thành càng thêm khắc nghiệt. Cho nên đây là thời điểm đạo phỉ thường hay quấy phá ngang ngược nhất. Gặp thương đội dẫu có hộ vệ áp tải, vì đối bụng, bọn chúng thường bắt buộc phải mạo hiểm. Những thôn trại ngoài kia có khác gì miếng thịt mỡ béo ngậy.”
Quách Tiêu đã từng dẫn huynh đệ xông pha ở ngoài, hắn rất hiểu hoàn cảnh của đám đạo phỉ ngoài thành. Lúc này hắn chậm rãi nói.
“Năm nay lại khác. Vừa rồi vào thành vơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171121/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.