Cảm giác tê dại tuy chưa rõ ràng, nhưng cũng làm Mạc Cầu nâng cao cảnh giác. Dược vật bình thường, hiệu quả đến càng nhanh thì thời gian kéo dài sau đó càng ngắn. Nhưng ai có thể cam đoan dược vật mà Hoàng Khuê dùng có thuộc về loại này hay không? Nếu là một thứ độc dược trí mạng thì phải làm sao? Khả năng này khá nhỏ, nhưng cũng làm giấy lên trong lòng Mạc Cầu ý định muốn bỏ trốn thật xa. Hai mắt hắn co rút lại, sát ý lên đến đỉnh điểm. Chính là người sống thì ta chết. Hai người vọt nhanh đến chiếc bàn nhưng thân pháp không giống nhau. Mạc Cầu chân đạp Thất Tinh Bộ, nửa người trên không nhúc nhích, còn nửa người dưới lại như trượt trên mặt băng. Loáng một cái đã tiến gần sát cái bàn. Mắt cá chân Hoàng Khuê bị thương, hắn cố nén đau, cắn răng gần lên, thân thể như hồ vồ qua khe, mỗi bước chân phải vượt xa hơn một trượng. Mục tiêu của hắn là cái nỏ. Phi đao nếu không có pháp một thì rơi vào trong tay cũng là thứ vô dụng, còn không bằng cái nỏ tuy nhỏ nhưng uy lực cường hãn. “Biến đi.” Vừa di chuyển hắn vừa vung đao, ý đồ chặn đường Mạc Cầu. “Keng...” Song đao va chạm, Mạc Cầu cảm thấy run lên. Dù sao hắn mới vừa tiến vào Đoán Cốt. Dù có Long Xà Kình gia trì sức mạnh thì vẫn không thể bằng Hoàng Khuê đã đạt tới Đoán Cốt đại thành được. Nhưng lực đạo không đủ, công pháp cũng sẽ bổ sung bù lại. Thân thể hắn hơi chao đảo, kình lực của đối phương theo chân chạy xuống dưới đất rồi tan mất. Thất Tinh Bộ liên hoàn bước ra, Minh Tâm Đao thuận thế chém xuống. Bảy đạo đao quang cương mãnh không do dự chém xuống. Đao quang mạnh liệt làm Hoàng Khuê cứng người, không thể không ngừng lại. “Rống!” Trường đao trong tay hắn lắc mạnh, tạo thành tiếng hổ gầm. Đao phong mạnh mẽ chấn vỡ chén trà trên mặt bàn, cũng khiến đao quang Mạc Cầu xuất ra có phần rối loạn. Hoàng Khuê thừa cơ tiến sát, thân hình hạ thấp xuống như mãnh hổ rình mồi, lưỡi đao như lợi trảo hung hăng chém xuống. Hắn chưởng quản nội khố của Hắc Hổ Đường, ít khi cùng người khác giao thủ nhưng đều là từ chém giết mà đi lên, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn xa Mạc Cầu. May cho Mạc Cầu là chân hắn đang bị thương khiến cơ thể di chuyển không được thoải mái như thường. Đao quang lấp lóe trong mắt hắn, sát cơ tiến sát làm toàn thân hắn căng cứng, dược lực trong người khiến toàn thân hắn run lên. Giờ phút này, Mạc Cầu đối mặt với đại địch trước nay chưa từng gặp phải. Hắn tập trung tình thần cao độ. Da mặt căng lên, khí tức trong thể nội tuôn trào như thủy triều, hai mắt như muốn phun ra tinh quang. Thân đi đao tới, đao quang xoay tròn giữa trời. Thất Tinh Bộ, Long Xà Kình, Minh Tâm Đao hòa làm một thể. “Choang!” Song đao va chạm, tàn lửa nhảy múa. Đao thế còn chưa ngưng, hai người đã đồng thời phát lực, khuỷu tay và đầu gối hung hăng đánh về phía đối thủ. “Uỳnh!” “Keng...” Trong không gian nhỏ hẹp, hai thân ảnh quấn lấy nhau không rời. Mỗi lần xáp lại gần là một lần vang lên những tiếng va chạm không dứt. Từ xa nhìn lại, dưới ánh đèn nhập nhoạng, hai người như hai con mãnh thú đang không ngừng lao vào nhau cắn xé. Bước chân mang theo lực đạo giậm xuống mặt đất, gạch lát theo nhau nứt ra. “Uỳnh!” Trường đao mang theo lực lượng mạnh mẽ chém vào mặt bàn làm nó vỡ vụn, đồ vật trên đó bay ra tứ tung bốn phía. Mạc Cầu ngửa người ra sau, vươn tay bắt lấy một vật. Ngay lập tức cánh tay lắc mạnh. Chính là túi đựng phi đao. Trên đó còn tám lưỡi phi đao nữa. Hai mắt hắn ánh lên từng tia lạnh lẽo. Bàn tay khẽ vuốt cái túi đựng, từng chuôi từng chuôi phi đao theo nhau bắn ra. Hoàng Khuê cũng thừa cơ bắt lấy một vật, vẻ mặt vui mừng. Ngón tay hắn dụng lực bóp mạnh cái lẫy. Đồ vật trong tay hắn chính là cái nỏ. “Răng rắc...!” Cơ quan của cái nỏ chuyển động, Mạc Cầu ở đối diện mặt không đổi sắc, thậm chí không thèm né tránh. Cánh tay hắn vung lên, một thanh phi đao đã rời khỏi tay. Thiên Tự Cửu Đả thức thứ nhất. Lưu Tinh Phi Trịch! Phi đao như thoi đưa, lóe lên rồi biến mất. “Sao có thể như vậy?” Hoàng Khuê biến sắc, vội vàng né tránh, đồng thời liên tục bóp vào lẫy nỏ. “Răng rắc.” Vẫn không thấy động tĩnh gì. Trước mắt hắn lại có hai thanh phi đao đang bắn tới. Trong đó có một thanh vô thanh vô tức, lạnh lẽo âm hiểm hơn hẳn. “Xoạt!” Chỉ trong gang tấc, dù Hoàng Khuê phản ứng rất nhanh cũng bị một thanh phi đao sượt qua đầu vai. “Hự!” Hắn rên lên một tiếng, vừa gào vừa điên cuồng bóp cái lẫy nỏ. “Soạt!” Lần này, có ba mũi tên liên tiếp bắn ra. Chỉ là tình thế cấp bách, hắn không thể nhắm chuẩn mục tiêu, không có mũi tên nào đi trúng đích ngắm. Ngược lại với hắn, ba thanh phi đao Mạc Cầu bắn ra có một thanh đâm sâu vào đùi Hoàng Khuê. Máu tươi chảy ra thành dòng. “Cái nỏ kia đã từng bị tàn phá, chốt lẫy trục trặc. Mấy lần đầu không thể bắn tên ra được, nếu không như vậy thì sao ta có thể tùy tiện để cho ngươi lấy được nó chứ.” Mạc Cầu cười lạnh, phi đao trong tay liên tục xuất ra, nhắm vào các chỗ yếu hại trên thân đối phương. “Chỉ có ba mũi tên cũng đã bị ngươi lãng phí mất rồi. Tên họ Hoàng kia, hôm nay là ngày chết của ngươi!” “Phốc!” Một thanh phi đao đâm vào cánh tay Hoàng Khuê làm thân thể hắn bật ngửa ra sau. Hắn không nhịn được gào lên. “Lão tử có chết hôm nay cũng phải kéo ngươi theo cùng.” Lúc này hắn đã trúng mấy phi đao, toàn thân chảy máu. Miệng vết thương run lên thâm tím, chứng tỏ trong lưỡi đao có độc. Trong lòng hắn nổi lên cảm giác lạnh lẽo tuyệt vọng xen lẫn với không cam lòng. Đối phương chỉ là một tên học đồ nho nhỏ trong hiệu thuốc mà thôi. Hơn nữa còn bị mình đánh lén như vậy, sao có thể... “A!...” Hoàng Khuê gầm lên một tiếng, hắn để mặc phi đao lao vào thân thể vẫn lao về phía Mạc Cầu. “Chết đi.” Hắn giơ tay lên, trường đao quét ngang mà tới. Hổ Sát Đao có chiêu thức không quá hoa mỹ nhưng từng chiêu từng chiêu đều vô cùng uy mãnh. Chân hắn giậm xuống, cả người thuận thế lao theo khiến trường đao đã nặng càng thêm nặng tựa ngàn cân. Nhất là đối mặt với đối thủ vốn có khí lực thua kém mình, hắn càng chiếm thế áp đảo. Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, thân hình di chuyển nhanh như điện. Trong tích tắc, trường đao trong tay hắn múa lên như rồng cuộn. Thất Tinh Bộ. Minh Tâm Đao được Long Xà Kình gia trì, đao quang hung hiểm mười phần quyết ngạnh kháng đối phương. Toàn thân hai người đẫm máu, lại bị trúng độc nên thực lực bị hạn chế ít nhiều. Nhưng chính vì thế mà tình hình chiến đấu càng thêm hung hiểm khó đoán. “Uỳnh uỳnh!” “Xoạt!” Thân ảnh hai người vừa giao vào nhau đã đột ngột dừng lại. Khóe miệng Mạc Cầu trào máu tươi, ngũ tạng như có nước sôi tưới vào. Vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, vặn vẹo. Thân thể Hoàng Khuê thì lay động, hai chân run rẩy, chậm rãi xoay người lại nhìn Mạc Cầu chằm chằm, ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng. “Ngươi...” “Phốc!” Cổ họng hắn vỡ tung, máu tươi phun như suối. Cả người hắn lảo đảo rồi đổ rầm xuống đất. Hắn chết mà hai mắt vẫn mở trừng trừng. Mạc Cầu cầm đao trên tay, thật lâu sau mới định thần lại, thấp giọng nói. “Ta không thể ở lại nơi này nữa rồi.” Đúng như vừa nãy hắn nghĩ. Chất độc Hoàng Khuê dùng không phải thứ đọc trí mạng. Độ một canh giờ sau thì ảnh hưởng của nó tới thân thể Mạc Cầu dần dần giảm đi. Hẳn cảm thấy yên tâm hơn. Đất trời miên man. Một đêm không ngủ. Khuôn mặt Mạc Cầu vẫn còn trắng bệch. Hắn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lặng lẽ rời đi. “Mạc đại phu, có người tới tìm ngài.” Đúng lúc ấy, ngoài phòng vang lên tiếng người. Xem ra thuốc mê tối qua Hoàng Khuê dùng để chuốc cho mấy người này đã hết tác dụng. Sợ là bọn hắn còn không biết mình từng bị người ta hạ thuốc như thế. “Là ai?” Mạc Cầu cất giọng hỏi, bàn tay đã đặt lên thanh trường đao ở bên cạnh. “Là ta.” Âm thanh quen thuôc từ ngoài cửa truyền vào. “Mạc đại phu, đã lâu không gặp. Quách mỗ tới để bái phỏng.” Người bên ngoài chính là Quách Tiêu! Khuôn mặt Mạc Cầu trắng bệch. Hắn đảo mắt qua góc phòng, nơi có một cái thi thể đang được tấm vải che lại, lặng lẽ nắm chặt trường đao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]