Chương trước
Chương sau
người dịch: anhdunghcdc
***
Từ khi Lôi gia vào quản lý hiệu thuốc, mọi việc mua bán bên ngoài thành đều do họ quản lý sắp xếp. Việc ấy gần như không có ảnh hưởng gì tới Mạc Cầu.
Không nói tới ngoài thành nguy hiểm thế nào, việc hắn có thêm thời gian để tu tập võ nghệ, nâng cao thực lực đã là một chuyện rất tốt.
Nhưng mọi việc trong thành Tề sư huynh vẫn một mực giữ lấy, nhất định không giao cho Lôi gia, thành ra một số lúc hắn vẫn phải bận rộn.
“Bát Giác mười cân, tiểu Hồi Hương năm cân, Bạch Chỉ bốn cân, Cam thảo...”
Trong quán rượu Trương gia, Mạc Cầu lấy từng gói dược liệu cân lên, xong đưa cho chưởng quỹ.
“Ngài kiểm tra lại đi.”
“Không cần, chúng ta là người quen, ta tin.” Chưởng quỹ lắc đầu, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, bước nhanh ra ngoài.
“Uông tráng sĩ, hôm nay tới sớm vậy?” .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Nói xong, lão gọi tên tiểu nhị lại dặn dò. “Nhanh đi chuẩn bị rượu thịt, tiện lấy thêm hai cân thịt bò kho tương.”
“Không cần.” Uông lão nhị chắp tay sau lưng, chậm rãi nói.
“Hôm nay ta tới để thu lệ phí, không phải để ăn uống.”
“Lệ phí.” Chưởng quỹ biến sắc. “Không phải nửa tháng trước đã thu rồi sao?”
“Ai nói với ngươi một tháng chỉ thu một lần? Nhưng ngươi yên tâm, lần này chỉ thu một nửa so với lần trước.”
“Nửa tháng lại thu một lần?” Thân thể chưởng quỹ run lên, vẻ mặt cam chịu, lão chắp tay cầu khẩn. “Dù có một nửa cũng không phải là ít. Uông tráng sĩ xin hãy hạ thủ lưu tình. Những ngày qua quán ta làm ăn thực sự không được tốt lắm.”
Tháng trước, Hắc Hổ Đường đã tăng tiền lệ phí cửa hàng lên. Bây giờ lại muốn rút ngắn thời gian phải nộp. Việc buôn bán của lão không tốt đã đành, sợ là còn âm cả vào tiền vốn.
Lão làm sao có thể đáp ứng?
Trong lòng lão dâng lên cảm giác giận dữ xen với ủy khuất.
“Cái gì?” Uông lão nhị trầm sắc mặt.
“Ầm!”
Đúng lúc ấy, có tiếng đổ vỡ từ gần đó vang lên. Trên đường, một đại hán cao lớn vừa hất bay một cái quầy hàng, gạt vợ chồng chủ quán ngã lăn ra đất. Hắn liên tục hét lên.
“Không nộp tiền, các ngươi muốn ăn đòn phải không?”
“Đánh!”
“Đập phá quầy hàng cho ta, xem các ngươi có chịu nộp hay không.”
Đại hán vừa gào thét vừa tay đấm chân đá, vợ chồng lão chủ quán quỳ xuống đất cầu khẩn.
“Xin hảo hán tha mạng. Chúng ta không lấy đâu ra nhiều tiền như thế. Xin dừng lại, đừng đánh nữa!"
“Rầm!”
Dù bị đối phương liên tục đánh đấm, hai vợ chồng lão chủ quán vẫn một mực để ý đến sự an toàn của cửa hàng. Đấy là sinh cơ của bọn họ, mất chúng là bọn họ mất luôn cả hy vọng.
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Từ xa xa có tiếng người gào thét truyền tới nhưng chỉ sau một chốc đã chuyển thành tiếng gào rú thê lương.
“Ai dám phản đối, giết!”
Âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến không gian trở nên tĩnh lặng.
Trong tửu lâu, sắc mặt chưởng quỹ đã trắng bệch, tên tiểu nhị vừa nãy đã trốn đi đâu mất biệt.
“Uông... Uông tráng sĩ.” Lão thấp giọng, cố rặn ra một nụ cười. “Ngài chờ một lát để ta đi lấy bạc.”
“Được.” Uông lão nhị lạnh nhạt gật đầu, tiện tay vung lên xong quay sang nhìn Mạc Cầu đang đứng một bên nói.
“Mạc đại phu, đã lâu chúng ta không gặp nhau.”
“Đúng.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp, mặt không đổi sắc.
“Lâu rồi không gặp, thấy Uông huynh thay đổi không nhỏ. Thời gian qua ở Hắc Hổ Đường có vẻ không tệ.”
“Ha ha...”, Uông lão nhị cười lớn. “Nhờ phúc của Mạc đại phu, lúc trước không có ngươi chữa trị, Uông mỗ chưa chắc đã có được như ngày hôm nay.”
“Uông huynh khách khí rồi.” Mạc Cầu chắp tay đáp. Hắn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ.
“Tiện nhắc tới mới nhớ. Thời gian vừa rồi hiệu thuốc Thanh Nang có vẻ không được bình yên nhỉ.” Uông lão nhị nâng tay sờ cằm, ra chiều suy nghĩ. “Không biết Mạc đại phu có muốn rời khỏi hiệu thuốc không? Hắc Hổ Đường chúng ta luôn cần cao thủ y thuật như ngươi.”
“Cảm tạ ý tốt của Uông huynh.” Mạc Cầu lắc đầu. “Hiện giờ ta không có ý định đó.”
“Thật là đáng tiếc.” Uông lão thở dài một hơi, ánh mắt hơi động.
“Đúng rồi, ta nghe nói Mạc đại phu có thể điều chế ra một loại đan dược, gọi là Dưỡng Nguyên Đan dùng để cường thân kiện thể có đúng không?”
Hai hàng chân mày của Mạc Cầu khẽ nhướng lên. Hai tháng trước, trong lúc say rượu, Tề sư huynh đòi Dưỡng Nguyên Đan của hắn mang đi bán. Sau đó hai người bắt đầu hợp tác. Tề sư huynh cung cấp nguyên liệu, hắn lo việc luyện chế. Lợi nhuận hai người chia đôi.
Hắn không ngờ Uông lão nhị cũng biết đến việc này.
“Đúng là như vậy.” Mạc Cầu từ tốn gật đầu.
“Nhưng Dưỡng Nguyên Đan chỉ có tác dụng đối với quân nhân bình thường. Uông huynh thực lực cao cường, nó không có tác dụng gì mấy.”
“Cũng chưa chắc.” Uông lão nhị híp mắt lại, vẻ mặt chuyển sang trầm tư.
Lúc này, chưởng quỹ mang vẻ mặt đau khổ trở ra, đưa tiền trong túi cho đối phương. “Ngài kiểm tra đi.”
“Được.” Uông lão nhị mở túi tiền, tiện tay vạch xem rồi gật đầu. “Cứ vậy đi.”
Chưởng quỹ cười khổ một tiếng. Lão quay sang Mạc Cầu nói vẻ bất đắc dĩ.
“Mạc đại phu, tiền hàng vừa rồi có thể... chậm thanh toán lại một chút không?”
“Không sao.” Mạc Cầu gật đầu. Hiệu thuốc có quy định, khách quen có thể thiếu nợ một lần cũng không sao. Tại hạ xin cáo từ trước.”
Nói xong, hắn hướng hai người chắp tay rồi im lặng bước ra khỏi quán.
Trên đường phố, người của Hắc Hổ Đường vẫn chia nhau đi thu lệ phí của từng nhà lấy tiền. Nhà nào không phục là ngay lập tức bị đập phá, mắng chửi.
Trước mắt hắn, cả con phố dài bỗng trở nên hỗn loạn. Tứ Phương phái không còn, Hắc Hổ Đường đương nhiên độc bá một phương. Một nguyên nhân quan trọng khác là sau khi đạo phỉ vào thành, những gia đình hào môn có khả năng kiềm chế bọn hắn đều đã bị tổn thất nặng nề.
Bọn họ xử lý việc trong nhà còn chưa xong, không còn tâm sức lo việc bên ngoài nữa.
Những điều này người khác có thể không biết nhưng Mạc Cầu lại rõ như lòng bàn tay. Ngày ấy, nhờ có Hắc Hổ Đường dẫn lối nên đạo phỉ mới có thể dễ dàng vào thành tàn phá như vậy.
Bạch gia, Mễ gia, Liễu gia...
Đám hào môn lúc trước nhà nào cũng chịu tổn thất. Ngoài thành luôn hỗn loạn, nha môn vẫn cần người của Hắc Hổ Đường để chống lại nên bọn họ càng được thể chèn ép. Nha môn cũng đành mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Liếc nhìn bốn phía một lượt, hai mắt Mạc Cầu trầm xuống. Thân thể cũng thu gọn lại, cúi đầu đi về.
Có lẽ, mình nên nghe lời Liễu Cẩn Tịch, cùng họ chuyển đến quận thành chăng?
Nhưng hiện giờ, tiết trời đã trở lạnh, không phải thời điểm thích hợp để đi xa. Đành chờ đợi thêm xem.
***
Hắn vừa trở lại nhà kho đã có người đưa cho hắn một tờ giấy.
“Có người tên gọi Tuân Lục tới tìm ngươi, chờ nửa ngày không gặp thì bỏ đi. Hắn có gửi lại tờ giấy này, dặn ngươi nhất định phải tới.”
“Tuân Lục.” Mạc Cầu nhận lấy tờ giấy, vội mở ra xem. Trên đó vẽ một cái hình thù cổ quái, bên dưới có ba chữ vặn vẹo.
“Ắt tới, gấp.”
Mấy chữ này nếu không phải Mạc Cầu đã quen nhìn, là người khác thì không thể dịch nổi.
Giờ hợi, sau đường phố sẽ tới, gấp!
Đây là nội dung mà Tuân Lục muốn nhắn gửi cho hắn.
Giờ hợi đã là gần nửa đêm. Từ sau thời điểm đạo phỉ tràn vào thành, trong thành đã có nghiêm lệnh mọi người không được ra ngoài. Hắn hẹn vào giờ đó là có chuyện gì?
Địa điểm gặp gỡ lại rất hoang vắng. Mạc Cầu hiểu ra thì không khỏi nhíu mày.
Hai hôm trước hắn có qua Bạch phủ thăm tiểu Sở. Hai người họ đang vụng trộm thì thầm bàn bạc việc gì đó. Chẳng lẽ lại có liên quan tới việc này?
Hắn lắc đầu rồi trở về phòng, không suy nghĩ thêm nữa.
Đêm.
Mạc Cầu đứng dậy từ trong cái thùng gỗ chứa đầy dược dịch.
“Răng rắc...”
Tiếng khớp xương vận động vang lên như những tiếng pháo nhỏ.
Cho đến hôm nay, hắn đã chính thức bước vào cảnh giới Đoán Cốt. Còn thực lực của hắn, nếu không phải là cao thủ Luyện Tạng thì hắn không hề e ngại bất cứ ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.