Chương trước
Chương sau
Tề sư huynh chống quải trượng, nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà kho. Bộ dáng nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Bản thân Mạc Cầu lại không xem trọng việc này.
Đúng như Lôi Động đã nói, tình hình hiện tại của hiệu thuốc Thanh Nang không tốt. Hứa lão trọng thương hôn mê, có tỉnh lại hay không còn chưa biết. Tần sư phó cũng không khá hơn.
Đạo phỉ rời đi, nhà thuốc và nhà kho cũng bị đảo lộn, cần người đứng ra chủ trì đại cuộc.
Lôi gia ở ngoài thành là đối tượng có quan hệ, có thể thu mua dược tài, cũng có đội ngũ hộ vệ đủ lớn. Về tình về lý là một đối tượng phù hợp.
Hắn đưa mắt nhìn Tề sư huynh rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu, tính quay trở lại phòng ở thu dọn đồ đạc.
“Các ngươi.” Lôi Động hướng về mấy người đứng sau chỉ. “Mau lại giúp Mạc sư đệ thu dọn đồ đạc. Cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Mấy người trẻ tuổi đáp.
“Không cần, không cần.” Mạc Cầu vội xua tay. “Ta không có nhiều đồ, có thể tự thu xếp được.”
“Ai!” Lôi Động bước tới, vẻ hào sảng. “Đều là huynh đệ trong nhà cả, ngươi không phải khách khí. Kỳ thực gian phòng kia cũng không quá bé, Mạc sư đệ không cần phải dọn đi.”
“Được rồi.” Mạc Cầu lắc đầu cự tuyệt. “Ta quen ở một mình rồi.”
Hắn có rất nhiều bí mật không thể lộ ra ngoài, ở cùng người khác đương nhiên là không tiện. Hắn rất cần yên tĩnh.
“Tùy ngươi vậy.” Lôi Động tùy tiện nói. “Ta nghe Mạc sư đệ vẫn chưa chính thức bái nhập là môn hạ của sư thúc phải không?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu đáp.
“Tần sư phó luôn nghiêm khắc với đồ đệ. Chờ ta quen việc ở bên này đã, việc truyền nghề có thể tính sau.”
“Chậc chậc...”, Lôi Động khẽ lắc đầu. “Mạc sư đệ, y thuật của ngươi người khác có thể không biết, nhưng ta lại hiểu rõ. Đừng nói là bái sư nhập môn, dù xuất sư luôn cũng dư xài.”
Nói xong, hắn làm mặt cảm khái.
“Sư đệ có tài năng, lại phải chịu ủy khuất ở cái nhà kho bé tí này, thật là...”
Mạc Cầu nhìn hắn, chắp tay cười.
“Ta lại thấy rất tốt. Ở đây không bị việc vặt làm phiền, lại thanh tĩnh, có thể chuyên tâm học nghệ. Ta thực sự rất hài lòng.”
“Thật sao?” Lôi Động có vẻ không tin. Hắn lại gần vỗ nhẹ vào vai của hắn, thở dài nói tiếp. “Mạc sư đệ, thật là thiệt thòi cho ngươi. Không biết sư đệ có hứng thú đến Lôi gia chúng ta không. Cha ta đã nhiều lần tán thưởng y đạo của ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể nói để cho ngươi bái làm môn hạ của cha ta. Chúng ta sẽ thành người một nhà.”
“Ngươi yên tâm, bây giờ ngươi chỉ là học đồ ở hiệu thuốc, chưa chính thức bái sư nên không bị coi là phản bội sư thúc.”
“Cái này...”, Mạc Cầu hiểu rõ ý tứ đối phương, nhưng trước mắt hắn chưa có tính toán gì khác. Hơn nữa theo thái độ mà Tề sư huynh biểu hiện ra thì quan hệ giữa Lôi sư phó và Tần sư phó có vẻ không tốt. Thậm chí còn tồn tại hiềm khích lớn. Nếu hắn đáp ứng chuyện này, không khác gì phản bội, bỏ trốn.
Hắn lắc đầu cự tuyệt.
“Xin lỗi, ý tốt của Lôi sư huynh sư đệ xin được ghi nhớ.”
“Ngươi...”, Lôi Động nhíu mày. Chưa kịp nói thêm thì có mấy người trẻ tuổi đang thu dọn đồ đạc từ trong phòng Mạc Cầu đi ra.
“Mạc đại phu, đây đều là đồ đạc của ngài phải không?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu vội đỡ lấy. “Làm phiền mọi người. Những thứ này ta tự thu xếp là được. Các ngươi chuyển giúp ta chăn đệm là được rồi.”
“Mạc đại phu không cần khách khí, thứ này khá nặng, để chúng ta phụ giúp mới phải.” Tên trẻ tuổi khoát tay.
Hai người đưa qua đưa lại, từ trong hộp gỗ rơi ra một vật. Chính là một thanh đao.
Cụ thể là Quái Đao đã được Mạc Cầu cải tạo qua một chút.
“Đao?” Người này sửng người. Lôi sư huynh cũng lộ vẻ kinh ngạc. “Mạc sư đệ, ngươi dùng đao sao?”
Lôi Động không lạ gì với đao kiếm, nhưng đao kiếm trong phòng của một vị học đồ của hiệu thuốc thì lại hơi kỳ quái.
“Không phải.” Mạc Cầu cầm thanh đao lên, cười nhẹ. “Lôi sư huynh chắc cũng biết, vừa mới đây có việc đạo phỉ từ ngoài thành vào, ta vì để tự vệ nên mới cất giữ một thanh đao mà thôi. Đao cũng là ta nhặt được.”
“Ừm.” Lôi Động gật đầu. “Sư đệ không có...”
“Keng keng...!”
Hắn còn chưa dứt lời, từ trong cái hộp lại có một vật rơi ra. Lần này là một thanh kiếm. Lưỡi kiếm sáng loáng, kiếm quang nhấp nháy, nhìn qua đã biết không phải là vật thường.
“A...” Lôi Động sững người. “Đây là...”
“Sư huynh cũng biết, ta không hiểu gì về đao pháp nhưng trước đây có từ chỗ Tần sư tỷ học được một chiêu Phân Ảnh Kiếm.”
Mạc Cầu lại nhặt thanh kiếm lên, mặt không đổi sắc.
“Thứ ta biết là kiếm pháp, nên có cất một thanh kiếm phòng khi bất trắc. Việc này cũng không có gì lạ đúng không?”
“Phải.” Vẻ mặt Lôi Động vẫn còn khá mờ mịt. “Ngươi nói có lý, nhưng ta nhớ Phân Ảnh Kiếm sử dụng đoản kiếm chứ nhỉ?”
“Đoản kiếm không an toàn bằng trường kiếm.” Mạc Cầu đáp, tiện tay lấy luôn cái hộp gỗ trong tay tên trẻ tuổi kia. “Thứ này để ta giữ được rồi. Ngươi giúp ta thu dọn chăn đệm là được. Những thứ còn lại cứ để ta.”
Nói xong, hắn vội vàng bước vào phòng, ngăn người khác lại. Cái rương chứa đầy kim ngân của hắn mà rơi ra đây thì hắn hết đường chối cãi.
“Ngươi qua đây.” Lôi Động nhìn theo bóng lưng Mạc Cầu, gọi tên trẻ tuổi lại gần. “Sau này, ngươi để ý đến hắn một chút.”
“Thiếu gia, ta rõ rồi.” Người trẻ tuổi gật đầu. “Người cất giấu đao kiếm trong phòng tất có việc kỳ quái. Ta phải lưu ý tới hắn là đúng.”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Lôi Động khoát tay. “Hắn dù cất đao kiếm, nhưng một tên trói gà không chặt thì làm được cái gì. Thứ quan trọng là y thuật của y. Nếu có thể lôi kéo về phía mình được là tốt nhất. Cho nên, sau này ngươi phải tôn trọng hắn một chút.”
“Vâng.” Tên trẻ tuổi vội gật đầu.
Đến lúc chạng vạng tối, Tề sư huynh mới từ hiệu thuốc trở về. Hắn không để ý đến Mạc Cầu mà đi thẳng về phòng mình.
Kết quả hẳn không như hắn dự tính.
Bên trong gian phòng chật hẹp, Mạc Cầu đóng cửa phòng, tay cầm Dưỡng Nguyên Đan, khoanh chân ở trên giường.
“Ực ực...”
Viên đan dược trôi vào bụng, một cảm giác ấm áp phun trào.
Long Xà Kình!
Việc của hiệu thuốc hắn không có hứng thú. Thứ hắn quan tâm trước mắt là làm sao để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
***
“Cọt...kẹt...”
Tiếng bánh xe di chuyển vang lên trên đường. Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trong xe, hai mắt nhắm hờ. Thân thể đung đưa theo nhịp di chuyển của chiếc xe. Quan sát kỹ mới thấy hắn không hẳn là ngồi xuống. Bờ mông của hắn còn cách mặt sàn xe một quãng, như thế hắn đang ở thế trung bình tấn.
Khí huyết trong thể nội hắn đang phun trào, từ từ tiêu hóa dược lực. Thật lâu sau hắn mới mở mắt.
“Phù...”
Khẽ thở ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu chậm rãi vận động gân cốt.
“Răng rắc!”
Từng âm thanh xương cốt vang lên lạo xạo. Biểu hiện sơ khai của Đoán Cốt, cũng tức là hắn tu luyện bì da đã có thành tựu rồi.
“Khách quan, đã tới rồi.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, bước xuống xe ngựa.
Hắn trả tiền, theo ước định đi lên trên lầu. Từ trong gian phòng trang nhã hắn thấy người nữ nhân đang ngồi.
“Mạc đại phu.” Đã hơn tháng không gặp mặt, thương thế Liễu Cẩn Tịch có tốt hơn nhưng sắc mặt thì vẫn còn hơi kém bình thường.
“Thời gian vừa rồi trong nhà nhiều việc quá, cái gì cũng cần phải xử lý nên không thể báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, thật là có lỗi!”
“Liễu tiểu thư khách khí rồi.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Chúng ta là bằng hữu, giúp đỡ nhau là chuyện thường. Tiểu thư đừng quá bận tâm.”
“Đây chính là ơn cứu mạng.” Liễu Cẩn Tịch thờ dài, sau đó lấy ra một vật đưa tới trước. “Thật xin lỗi. Trương tuần viện gặp độc thủ của đạo phỉ, không qua khỏi. Việc truyền thụ phi đao cho ngươi đành lỡ dở. Nhưng đao phổ và phi đao của hắn ta lại giữ được một phần ở đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.