Trải qua một phen chém giết, ba người rơi vào tình trạng kiệt sức, theo nhau ngồi xuống thở dốc liên hồi.
Thân thể ba người vô cùng mỏi mệt nhưng tinh thần thì lại thư giãn. Mạc Cầu cầm tấm da thú trên tay, xem qua những chữ cái được viết trên đấy rồi lại nhìn về phía đình viện đã trở thành một đống lộn xộn. Hắn gắng gượng đứng dậy.
Toàn thân hắn truyền tới cảm giác đau nhói khiến hắn cau mày. Hắn nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.
Vừa rồi hắn liều mạng chiến đấu làm gì còn thời gian mà để ý, bây giờ có thời gian bình tĩnh lại rồi, cơ bắp toàn thân mới co rút dị thường.
“Phốc!”
Hắn há miệng phun ra một đám nước bọt trộn với máu tươi, lê bước lảo đảo tới chỗ cánh cửa gần đấy rồi thở dài bất đắc dĩ.
“Không được rồi.”
Cánh cửa đã vỡ vụn, hai bên tường cũng bị hư hại nhiều. Muốn tu sữa sẽ mất không ít thời gian.
“Mạc..., Mạc đại phu”
Mạc Cầu quay đầu nhìn lại, thấy Văn Oanh đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, có vui mừng xen lẫn với hâm mộ, lại thêm một chút tơ tình thoáng qua.
“Văn Oanh cô nương. Liễu tiểu thư.” Hắn nhìn hai người gật đầu. “Trước mắt chúng ta không sao rồi nhưng nơi này không thể ở lại nữa. Chúng ta phải mau chóng đi tìm chỗ khác để trốn.”
“Phải rồi.” So với Văn Oanh, Liễu Cẩn Tịch là người cẩn trọng hơn, nghe hắn nói thì gật đầu hỏi lại. “Mạc đại phu có biết chỗ nào phù hợp không?”
“Ta ư?” Mạc Cầu cười khổ đáp. “Ta ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171095/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.