Chương trước
Chương sau
Mạc Cầu mang theo vẻ mặt âm trầm từ trong trang viên đi ra, tới lúc hòa vào dòng người đông đúc trên phố mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối với hắn, Uông lão nhị và đám người kia đều là lũ tội phạm giết người không chớp mắt. Nhất là cái tên lão tam, hai con mắt tam giác lúc nào cũng toát lên vẻ âm tàn, tùy thời là có thể cho hắn một đao vào người.
Cũng may hắn phản ứng đủ nhanh, nếu không khó mà an toàn rời khỏi đấy.
Tuy vậy...
Dường như nhớ đến điều gì, vẻ mặt hắn tỏ ra cực kỳ hưng phấn, hai tay nắm chặt rồi vung lên.
Lần này đi buôn không lỗ vốn!
Long Xà Kình.
Đây là một pháp môn cùng loại với Tam Dương Thung. Điểm khác biệt là ngoài tâm pháp vận chuyển khí huyết ra còn có phương pháp vận kình phát lực cực kỳ tinh diệu.
Uông lão nhị tất nhiên không biết Mạc Cầu có hệ thống trên người, thời gian một nén nhang là đủ để hắn mang công pháp ghi lên trên màn sáng trong thức hải.
Không cần phải nhớ ngay cũng có thể cảm ngộ.
Một trăm hai mươi bảy khối tinh quang là số lượng đã tiêu hao để hắn cảm ngộ Long Xà Kình. Nó là một trong số ít những pháp môn làm tiêu tốn nhiều tinh quang để cảm ngộ nhất. Cũng là môn võ kỹ đầu tiên làm số lượng tinh quang tiêu tốn lên đến ba con số.
Lúc trước Mạc Cầu đã có Tam Dương Thung là công pháp cơ sở, bản thân hắn cũng tu luyện đạt thành tựu nhất định, khả năng khống chế khí huyết không tồi. Dựa theo phòng đoán của hắn lúc trước, lẽ ra khi đã có công pháp cơ sở rồi thì lúc cảm ngộ công pháp cao hơn cùng loại, lượng tinh quang ảm đạm sẽ phải giảm đi đáng kể.
Vậy mà, lúc hắn cảm ngộ Long Xà Kình vẫn còn tiêu tốn hơn trăm khối tinh quang, đủ thấy độ khó và tiềm lực của nó ra sao. Hắn nhắm mắt lại, các nội dung cảm ngộ đều hiện ra trong thức hải.
Phương pháp vận chuyển khí huyết, phương pháp vận kình phát lực và rất nhiều pháp môn khác, mỗi loại đều tinh diệu vượt xa Tam Dương Thung.
Giống như những lần cảm ngộ công pháp khác, một cảm giác quen thuộc như đã từng tu tập rất nhiều năm tràn ngập trong đầu hắn, kèm theo đó là cảm giác thân thể chưa thích ứng hoàn toàn với công pháp mới này.
Những cảm giác này rất kỳ lạ, có phần cổ quái nhưng Mạc Cầu đã quen thuộc với chúng rồi, hắn chỉ im lặng, đắm chìm vào việc khám phá công pháp mà thôi.
Long Xà Kình.
Lực phát ra như rồng bay lên trời, khí thế bàng bạc, uy năng mênh mông vô hạn. Lúc vận kình như linh xà du tẩu, len lỏi đến từng lọn tóc, từng thớ thịt.
Bởi vậy nên mới có cái tên như trên.
Theo như hắn cảm ngộ, khả năng vận dụng đối với việc vận chuyển khí huyết của Long Xà Kình cao gấp bội Tam Dương Thung. Tất nhiên độ khó tu tập cũng cao hơn nhiều, nhưng chỉ là khó với người khác mà thôi. Nhờ có hệ thống, Mạc Cầu nắm bắt nó không hề khó khăn gì.
Liên quan tới chuyện vận kình phát lực, Tam Dương Thung chỉ đề cập qua loa. Long Xà Kình lại có từng pháp môn hướng dẫn tường tận.
“Xoạt!”
Hắn mở mắt, trong con ngươi như có tinh quang nhấp nháy.
Mạc Cầu bước tới bức tường trước mặt, nắm tay đánh tới. Thời khắc hắn vận chuyển pháp môn, rất nhiều tia kình lực nhỏ bé tụ lại quanh thân, sau đó truyền đến cánh tay tạo ra quyền phong.
“Ầm!”
Mặt tường rung nhẹ, phía trên tro bụi rơi lả tả. Lúc hắn thu tay lại, trên diện tường xuất hiện một quyền ấn nhàn nhạt.
“Thật lợi hại!”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Vừa rồi hắn gần như không phát lực, chỉ mượn pháp môn vận chuyển lực của Long Xà Kình thôi mà kết quả đã ngoài tưởng tượng như này. Nếu hắn có thể xuất toàn lực...
Có lẽ chỉ mấy quyền là bực tường này sẽ vỡ ra một mảng lớn. Đồng thời khi hắn thành tựu Luyện da, da thịt trở nên cứng rắn hơn, khả năng chống chịu phản chấn từ bên ngoài sẽ rất tốt.
Hiệu quả trước mắt chứng tỏ Long Xà Kình quả thực bất phàm, nhưng nếu không có hệ thống trợ giúp, không biết cần bao nhiêu thời gian hắn mới làm được như thế này.
“Xoạt!”
Mạc Cầu giẫm chân, toàn thân đột nhiêu lùi về sau, cổ tay rung nhẹ, một thanh đoản kiếm đã hiện ra trong lòng bàn tay.
“Vút!”
Hàn quang bắn ra giữa không trung, nhanh chóng phân thành năm đạo hư ảnh.
Mạc Cầu không đổi sắc mặt, thân hình liên tục di chuyển, đoản kiếm trong tay cũng không ngừng lóe lên những luồng sáng xen kẽ.
Hắn liên tiếp xuất ra Yến Tử Phân Thủy! Trong phòng, kiếm ảnh cuồn cuộn, bóng người lấp loáng lúc ẩn lúc hiện, tiếng xé gió không ngừng vang lên.
“Xoạt!”
Yến Tử Phân Thủy!
Long Xà Kình!
Hắn kết hợp cả hai pháp môn, không gian trước mặt lóe lên sáu đạo kiếm ảnh rồi nhanh chóng biến mất.
Một chiêu xuất ra sáu kiếm ảnh!
“Ha ha...”
Mạc Cầu cười lên sảnh khoái, thân hình không dừng lại, tay trái tay phải liên tục giao thoa thay nhau thi triển Yến Tử Phân Thủy. Có Long Xà Kình gia trì, dù hắn vận kình có chút chưa được lưu loát nhưng một chiêu Yến Tử Phân Thủy xuất ra vẫn đột phá cực hạn, đạt tới sáu kiếm ảnh. Nếu Tần Thanh Dung nhìn thấy hắn lúc này, hẳn không thể không kinh hãi.
Phụ thân nàng là Tần sư phó cũng không phải lần nào cũng có thể xuất ra được chừng ấy kiếm ảnh.
Đáng tiếc là Phân Ảnh Kiếm có hơn mười thức, Mạc Cầu mới chỉ học được một chiêu này. Thời gian rèn luyện lâu dài cũng làm hắn cảm thấy có chút đơn điệu.
Lúc này, hắn lại di chuyển, một đạo hắc ảnh từ trong tay áo bay ra, cắm thẳng vào vách tường.
“Xoạt.”
Mạc Cầu xuất kiếm xong thì dừng lại, chậm rãi tiến lại gần bức tường. Hắn chỉ nhìn thấy chuôi kiếm, phần lưỡi kiếm đã mất hút bên trong. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, dụng sức rút ra. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, thanh đoản kiếm đã gãy đôi, phần lưỡi kiếm vẫn gắn ở trong bức tường.
“Quá giòn.” Mạc Cầu nhẹ lắc đầu.
Thiết mộc kiếm đủ cứng rắn nhưng lại giòn, dụng lực lớn là gãy. Đó cũng là khuyết điểm lớn nhất của nó, đồng thời làm giá thành của nó không bị nhảy vọt so với hiện tại.
Một tay nâng cằm, Mạc Cầu lâm vào trầm tư.
“Với cự ly ngắn, đoản kiếm bộc phát từ trong tay áo tạo ra lực sát thương kinh người. Lại có Long Xà Kình tác động vòa, lực bộc phát của mình so với bình thường phải tăng gấp đôi, có thể so với lực đạo của một võ giả Đoán Cốt.”
Cổ tay Mạc Cầu đau nhói. Hắn thu lại tâm tình, cúi nhìn bàn tay đã hơi sưng đỏ.
Thân thể hiện tại của hắn còn chưa thích ứng được với lực bộc phát cỡ này. Sau khi xoa bóp một hồi, Mạc Cầu lấy sơn tham và một vài loại dược liệu khác ra, chuẩn bị luyện chế đan dược.
Tới đêm khuya, hắn tắt lò, thu được thêm sáu viên siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan.
Bỏ một viên vào miệng, dùng Long Xà Kình luyện hóa. Một cỗ dược lực ấm áp chảy khắp toàn thân, tốc độ thẩm thấu, tiêu hóa cũng nhanh kinh người.
Dưới tác dụng của kình lực, da thịt hắn ửng đỏ, ngày một rắn chắc hơn. Thậm chí, một số kình lực còn bắt đầu có xu hướng tiến vào xương cốt.
*** “Khụ khụ...”
Tại đường khẩu của Hắc Hổ Đường, Chung Vân Triệu che ngực, thỉnh thoảng lại ho khẽ.
“Ngươi thấy thế nào?” Đường chủ Chung Sơn lo lắng hỏi, kèm theo một chút trách cứ.
“Ta đã nói trước với ngươi rồi, Sử Tiêu thành danh nhiều năm, thời gian này hắn sống an nhàn sung sướng không có nghĩa là hắn dễ đối phó. Giờ ngươi đã được nếm thử rồi, cũng tốt.”
“Tam thúc, ta không sao.” Chung Vân Triệu ngẩng đầu đáp. “Lần này đúng là ta chủ quan, tuy nhiên, ta cũng nắm rõ nông sâu của hắn rồi. Lần sau nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt.”
“Ngươi đấy..., hừm!” Chung Sơn há miệng muốn nói, sau lại bất đắc dĩ thở dài, chuyển sang việc khác.
“Mấy ngày nay ta không thấy ngươi ở trong viện tu dưỡng, ngươi đang bận chuyện gì sao?
“Ta mới thu được mấy người.” Nhắc tới việc này, Chung Vân Triệu không dấu được vẻ mừng rỡ.
“Qua mấy ngày nữa ta sẽ giới thiệu bọn chúng với Tam thúc. Mấy người đó đều là nhân tài có thể dùng dược. Một người trong bọn họ đang bị thương, mấy ngày này chưa tiện ra mắt.”
“Được rồi.” Chung Sơn cũng chỉ thuận miệng hỏi. Hỏi xong hắn gật đầu, nói vào việc chính.
“Ta vừa được tin, vị tiền bối kia sắp tới rồi.”
“Thật sao?” Nghe vậy, Chung Vân Triệu biến sắc, vẻ mặt kích động, vừa vui mừng vừa thấp thỏm lo âu.
“Thật.” Chung Sơn gật đầu. Hắn cau mày nói. “Vị tiền bối này có mối liên hệ với tổ tiên Chung gia chúng ta, nhưng vật đổi sao dời, hiện giờ quan hệ đã rất mờ nhạt. Lần này người tới một phần để gặp gỡ cố nhân, một phần chính là vì khối Thiết tinh mà ngươi nói lúc trước đấy.”
Nghe vậy, Chung Vân Triệu sa sầm nét mặt.
“Hừm.” Chung Sơn thở dài, giọng oán trách. “Chỉ tiếc ngươi không lấy được thiết tinh, lại đệ lộ thông tin ra ngoài. Nếu có khối Thiết tinh kia, chúng ta cầu xin cũng dễ hơn. Với thủ đoạn của tiền bối, bình định phái Tứ Phương dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Chung Vân Triệu càng nghe càng khó chịu.
“Hiện giờ.” Chung Sơn nói tiếp. “Ngươi thua trong tay Sử Tiêu, Tứ Phương Phái được thể lấn tới, nhiều nhà giàu, hào môn trong thành cũng nhân dịp nhòm vào. Thời gian tới, chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn đấy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chung Vân Triệu đứng dậy, nhíu mày hỏi.
“Tam thúc, đám hào môn kia nhằm vào chúng ta đều do Hà Tiến ở sau lưng dở trò.”
“Có lẽ hắn đã đoán được hung thủ diệt sát Hà gia chính là chúng ta.”
“Đúng hay không lúc này không quan trọng nữa.” Chung Sơn không đổi sắc mặt. “Mấu chốt của vấn đề là làm sao giải quyết bọn chúng.”
“Tam thúc dậy rất phải.” Chung Vân Triệu ngước nhìn tam thúc của hắn. “Ta thúc có biện pháp gì?”
“Ừm.” Chung Sơn chậm rãi gật đầu, vẻ mặt càng tàn nhẫn, âm trầm.
“Điều vị tiền bối kia thích nhìn thấy lúc này là thật nhiều xác chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.