“Tạ ơn Mạc đại phu!”
“Mạc đại phu có y thuật cao minh, cho thuốc là khỏi bệnh. Đại lang nhà ta lần này bình yên đều là nhờ ngài ra tay cứu giúp. Một chút tâm ý nho nhỏ, xin hãy nhận lấy.”
“Các vị khách khí quá. Ta là thầy thuốc, chăm sóc người bệnh, chữa bệnh là việc phải làm.” Mạc Cầu cười, đưa tay nhận lấy thịt khô rồi vui vẻ tiễn người ra bên ngoài trướng.
Quay lại bên trong, hắn mới thể hiện ra bộ dạng mỏi mệt.
Xung quanh Hỗ thị có nhiều rừng núi, nhiều mãnh thú, người bị bệnh, bị thương theo đó mà cũng nhiều hơn chỗ khác. Người thì bị ngã, người đạp nhầm cạm bẫy, người bị dã thú cắn xé, có người còn bị đạo phỉ cướp bóc ngang đường... không thiếu loại lý do gì.
Mấy ngày ở đây có rất nhiều người đến khám chữa bệnh cũng giúp cho y thuật của Mạc Cầu tiến bộ lên nhiều.
Sau khi lĩnh ngộ Bảo Dược Thương Khoa, hắn trở nên rất am hiểu cách chẩn trị ngoại thương, chỉ một thời gian ngắn đã tạo nên danh khí không nhỏ.
Ngay cả Tề sư huynh, Lôi sư huynh cũng không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ, tên tiểu đệ mới nhập môn chưa bao lâu đã có nền tảng y thuật vững như thế. Nhất là Tề sư huynh. Hắn hay làm ra ánh mắt phức tạp, không biết ẩn chứa điều gì.
“Xoạt xoạt...”
Mạc Cầu lắc lư túi tiền chứa rất nhiều những đồng tiền lớn. Âm thanh thanh thúy vang lên nghe thật êm tai.
“Một, hai, ba,... năm mươi bảy, năm mươi tám,... Hai trăm linh ba, hai trăm linh tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171072/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.