Chuyện lần này không thể nói là tai bay vạ gió, nhưng cũng khiến cho Mạc Cầu cảm thấy phiền muộn, đau đầu.
Theo hắn biết, hiệu thuốc Thanh Nang ngoài nơi hắn đang học nghệ còn có hai chi nhánh khác. Thiện đường ở phía nam thành chủ yếu xem bệnh cho những người bình dân. Nhà kho ở phía bắc chịu trách nhiệm mua sắm vật tư dược liệu, việc chữa bệnh chỉ là thứ yếu, đừng nói tới học tập hay giảng dạy cái gì.
Hắn bị đưa đến nhà kho không khác gì bắt hắn nghỉ học. Trước mắt khó mà thay đổi thái độ của Tần sư phó đối với hắn. Việc học Phân Ảnh Kiếm cũng xem như vô vọng. Lúc này tốt nhất là nên im lặng.
Thấy Tần sư phó âm trầm, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà lui ra. Tần Thanh Dung mặc dù lo lắng nhưng không khuyên nhủ được cha mình, dậm chân vùng vằng nói.
“Ta tiễn Mạc sư đệ.”
“Dừng lại.” Tần sư phó nói nhanh. “Con gái mới lớn tiếp xúc với con trai ít thôi, dù là người ở trong hiệu thuốc cũng vậy.”
“Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, càng không biết nhân tâm hiểm ác thế nào.”
Hắn bố trí đưa Mạc Cầu đi nơi khác cũng là vì chưa rõ đối phương tốt xấu ra sao với nữ nhi của mình.
“Sư phó.” Không đợi Tần Thanh Dung lên tiếng, Ngụy sư huynh đã nói. “Ta đi lo việc đây.”
“Ừ.” Tần sư phó gật đầu, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại.
“Ngươi vừa mới lành bệnh, nên chú ý giữ gìn thân thể. Mấy ngày nay hiệu thuốc không quá bận, ngươi nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171068/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.