Mạc Cầu bước vào trong khuê phòng. Phòng ở của nữ nhi hoàn toàn khác với nam nhi. Mùi thơm ngát quanh quẩn, ngoài cửa còn treo một ít dây leo, trên bàn trang điểm có treo giương soi, chỗ nào cũng mang lại cảm giác tươi mát thanh tao. Trở về từ hội hát, Tần Thanh Dung vội đóng cửa phòng. “Thế nào, không bị cha ta phát hiện chứ?” Nàng khẽ hỏi, gương mặt khẩn trương. “Không có.” Mạc Cầu lắc đầu đáp. “Giữa chừng, Tần sư phó có tỉnh dậy nhưng chắc thân thể còn mệt nên lại quay về nghỉ ngơi, đến giờ còn chưa ra khỏi phòng.” Vậy thì tốt rồi.” Nàng thở nhẹ, cảm giác như trút được gánh nặng đè lên ngực suốt từ lúc đi. Sau đó, nàng lấy từ trên tường xuống một thanh đoản kiếm, huơ huơ trong tay. Nàng rút kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm lấp lóa quanh phòng. “Ngươi hãy nhìn cho kỹ, ta chỉ nói một lần.” “Vâng.” Mạc Cầu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị xen lẫn hồi hộp. Đối mặt với một võ công trong truyền thuyết mà mình mong chờ, hắn không khỏi cảm thấy kích động. Tần Thanh Dung tuy hiếu động, ham chơi nhưng là người biết giữ lời hứa. Nàng đã hứa là tự nguyện dậy kiếm pháp cho Mạc Cầu. Sau khi trở về, không cần đối phương phải lên tiếng thúc giục, nàng chủ động kéo hắn về phòng mình. “Phân Ảnh Kiếm được một vị nữu hiệp truyền lại. Thân thể nữ nhi thường yếu hơn nên sử dụng đoản kiếm rất hợp.” Tần Thanh Dung đung đưa thanh đoản kiếm dài không quá một thước trong tay, nói tiếp. “Kiếm này tên Nguyệt Ảnh, là mẹ ta truyền lại cho ta, rất sắc bén, có thể giết người mà không dính máu.” Nàng hơi ngẩng đầu, lộ cái cái cổ trắng thon dài, vẻ tự đắc. “Sư tỷ đã từng giết người?” Mạc Cầu nhíu mày. “Tất nhiên là không.” Tần Thanh Dung trừng mắt nhìn hắn. “Đấy là ta chỉ đang so sánh như vậy để ngươi hình dung được độ sắc bén của nó, ngươi nghĩ đi đâu vậy.” Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. “Mời sư tỷ tiếp tục.” “Hừ!” Tần Thanh Dung hừ nhẹ. “Phân Ảnh Kiếm có cả thảy mười ba thức. Tuy nhiên ngươi không cần quan tâm đến vấn đề này vội. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi một thứ để làm nền móng trước, nó tên Tàng Kiếm Thuật.” “Tàng Kiếm Thuật?” “Không sai.” Nói xong, Tần Thanh Dung lắc cổ tay, thanh kiếm trong tay nàng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Nàng nhíu mày nhìn Mạc Cầu nói. “Trời sinh nữ tử đã không khỏe như nam nhi, nhưng thắng lợi là do xuất kỳ bất ý. Cho nên ngươi đừng thấy nó không phải là một trong mười ba thức của Phân Ảnh Kiếm mà coi thường, nó là một pháp môn không thể thiếu.” “Lúc người khác đang nghĩ ngươi tay không tấc sắt, đột nhiên lại hiện ra một thanh kiếm, kết quả thế nào ngươi có thể tự hình dùng.” “Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng sư tỷ ngươi giấu kiếm đi đâu rồi?” “Ở đây.” Tần Thanh Dung lắc nhẹ cánh tay, đoản kiếm lại một lần nữa xuất hiện trong tay nàng. Động tác của nàng rất nhanh. Mạc Cầu chăm chú nhìn cũng không phát hiện ra được chân tướng. Tần Thanh Dung thấy hắn biến sắc thì lộ ra vẻ cười cười, vừa diễn luyện vừa nói. “Tàng Kiếm thuật có sáu điểm cốt yếu, theo thứ thự là kỳ, ẩn, bí, ngột, tàng, hiện. Diễn giải từng thứ như sau...” Nàng vừa giải thích, vừa diễn luyện. Sau thời gian uống cạn một chung trà, nàng thu công, thu hồi đoản kiếm lại. “Tốt rồi.” Ta đã làm xong việc ta hứa với ngươi. Hiện giờ chúng ta không còn thiếu nợ gì nhau nữa.” “A!” Mạc Cầu sững sờ. “Lúc trước ngươi hứa dạy Phân Ảnh Kiếm cho ta kia mà, sao giờ...” “Đúng thế.” Tần Thanh Dung phất tay ngắt lời hắn. “Tàng Kiếm thuật cũng là một bộ phận của Phân Ảnh Kiếm, hơn nữa còn là một phần rất trọng yếu. Ta đâu có lừa ngươi. Lúc nãy ta đáp ứng truyền dạy Phân Ảnh Kiếm cho ngươi nhưng không nói sẽ dạy cho ngươi tất cả.” Mạc Cầu im lặng. Thế mà mới vừa rồi hắn còn nghĩ đối phương là người tín nghĩa, sẽ không chơi đùa với hắn nữa chứ. Tần Thanh Dung làm mặt tự đắc. Đối phương chỉ lo giúp mình một lần mà muốn học cả bộ Phân Ảnh Kiếm sao? Lấy đâu ra chuyện tốt thế này. Sau này còn rất nhiều vấn đề phát sinh, cứ lấy kiếm pháp dụ ngươi, còn sợ ngươi không chịu giúp hay sao? Phân Ảnh Kiếm không chỉ có Tàng Kiếm thuật mà còn có nhiều chiêu thức khác nữa. Đủ để cho ngươi học! “Tốt lắm.” Mạc Cầu há miệng mắc quai, đành bất đắc dĩ than. “Sư tỷ nói có đạo lý.” “Ha ha....”. Tần Thanh Dung cười đắc ý, bước tới mở cửa phòng. “Ngươi đi thôi, buổi chiều còn rất nhiều việc phải làm. Ngươi cũng phải rèn luyện kiếm pháp nữa. Trước mắt không nên sốt ruột, cần xây dựng căn cơ thật vững.” “Cái gì đây?” vừa bước ra khỏi cửa nàng đã sững lại, quát lên. “Mạc sư đệ học y thuật có chỗ không hiểu, ta giải thích cho hắn mà thôi. Các ngươi ai cũng nhàn rồi vậy hả, còn không mau đi làm việc.” Mạc Cầu nhìn ra bên ngoài, thấy cả đám học đồ chen nhau đứng lố nhố, nhìn về phía này bằng những ánh mắt cổ quái. Được cái Tần Thanh Dung cũng là người phóng khoáng, sau khi răn đe cả đám một lượt thì không ai còn nhắc lại nữa. Một thời gian sau, hiệu thuốc không phát sinh chuyện gì bất thường. Ngụy sư huynh bị kinh động chỉ một mực tĩnh dưỡng tại gia, chưa quay lại. Không còn người quản lý, Trình Thọ và Thái Duệ cũng có một khoảng thời gian vui vẻ thoải mái, không bị thúc ép như trước. Về phần Mạc Cầu, mỗi ngày hắn vẫn đều đặn dùng Thương Hương, Lục La Căn, Khổ Kính. Tinh quang trong thức hải của hắn cũng từ từ lớn thêm. Lúc rảnh rỗi hắn chuyên tâm vào y thuật và võ học. Theo như Tần Thành Dung kể, hắn cũng hiểu thêm về thế giới của những người học võ nơi đây. Võ đạo nơi này quả nhiên không giống như trong tưởng tượng của hắn. Yêu cầu đối với người bình thường không quá cao, chỉ là tu hành cần nhiều hao phí, người có thể theo được đã ít lại càng ít. Nhìn tổng thể, cảnh giới Luyện Thể bao gốm mấy bước luyện da, luyện cốt sau đến nội tạng. Người học phải trải qua quá trình cường hóa thân thể từ dễ đến khó. Tần Thanh Dung mới đạt tới cảnh giới Luyện Thể sơ thành mà thôi. Ở cảnh giới luyện cốt, người thường sẽ có lực lượng tương đương với mãnh thú, có thể phá đá. Điều này vượt xa dự đoán của Mạc Cầu. Tần sư phó chính là một người đã đạt đến cảnh giới này. Về những người đạt tới trình độ luyện tạng, số lượng thật hiếm hoi. Phía sau cảnh giới Luyện Thể vẫn còn đó Hậu Thiên, là cảnh giới mà Tần Thanh Dung còn chưa được biết tới. Muốn luyện thể, ngoại trừ thân thể khỏe mạnh còn cần có công pháp đặc thù giúp cảm nhận và tăng cường khí huyết. Hiệu thuốc Thanh Nang có một pháp môn bí truyền tên là Tam Dương Thung, dùng phối hợp với dược thảo có thể giúp cường thân kiện thể rất tốt. Tuy vậy pháp môn này không truyền cho đám học đồ còn chưa trở thành đệ tử chính thức nhận được chân truyền. Ít nhất, người như Ngụy sư huynh còn chưa được truyền thụ. Ngược lại có một vị là Tề sư huynh mà Mạc Cầu chưa được thấy mặt lại là người nhận được chân truyền. Phân Ảnh Kiếm là kiếm pháp giết địch, không phải pháp môn luyện thể. Nó mặc dù tinh diệu nhưng cũng có không ít hạn chế. Tần Thanh Dung có thể truyền Phân Ảnh Kiếm cho Mạc Cầu nhưng cũng nhất định không truyền pháp môn chính thức cao hơn như Tam Dương Thung kia. Mạc Cầu cũng không vội. Thời gian này Tần Thanh Dung còn cần hắn giúp đỡ để ra ngoài gặp bằng hữu, hắn sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra cách. Trải qua quá trình thử nghiệm, hệ thống trong đầu hắn cũng có tác dụng đối với việc học võ của hắn, nhưng hiện giờ hắn mới chỉ nắm được một chiêu Tàng Kiếm thuật mà thôi, hắn còn chưa học hết các chiêu thức khác của Phân Ảnh Kiếm nên không mang ra dùng. Ngoài võ kỹ, hắn cũng chưa lấy được cảm ngộ từ Thanh Nang Dược Kinh. Chờ đến lúc hắn cảm ngộ rồi, không biết có khác biệt gì so với trước hay không? Bất quá, chuyện này hắn cũng không cần tự mình lựa chọn vì đã có người khác giúp hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]