Mạc Cầu bước vào trong khuê phòng.
Phòng ở của nữ nhi hoàn toàn khác với nam nhi.
Mùi thơm ngát quanh quẩn, ngoài cửa còn treo một ít dây leo, trên bàn trang điểm có treo giương soi, chỗ nào cũng mang lại cảm giác tươi mát thanh tao.
Trở về từ hội hát, Tần Thanh Dung vội đóng cửa phòng.
“Thế nào, không bị cha ta phát hiện chứ?” Nàng khẽ hỏi, gương mặt khẩn trương.
“Không có.” Mạc Cầu lắc đầu đáp.
“Giữa chừng, Tần sư phó có tỉnh dậy nhưng chắc thân thể còn mệt nên lại quay về nghỉ ngơi, đến giờ còn chưa ra khỏi phòng.”
Vậy thì tốt rồi.” Nàng thở nhẹ, cảm giác như trút được gánh nặng đè lên ngực suốt từ lúc đi. Sau đó, nàng lấy từ trên tường xuống một thanh đoản kiếm, huơ huơ trong tay. Nàng rút kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm lấp lóa quanh phòng.
“Ngươi hãy nhìn cho kỹ, ta chỉ nói một lần.”
“Vâng.” Mạc Cầu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị xen lẫn hồi hộp. Đối mặt với một võ công trong truyền thuyết mà mình mong chờ, hắn không khỏi cảm thấy kích động.
Tần Thanh Dung tuy hiếu động, ham chơi nhưng là người biết giữ lời hứa. Nàng đã hứa là tự nguyện dậy kiếm pháp cho Mạc Cầu. Sau khi trở về, không cần đối phương phải lên tiếng thúc giục, nàng chủ động kéo hắn về phòng mình.
“Phân Ảnh Kiếm được một vị nữu hiệp truyền lại. Thân thể nữ nhi thường yếu hơn nên sử dụng đoản kiếm rất hợp.” Tần Thanh Dung đung đưa thanh đoản kiếm dài không quá một thước trong tay, nói tiếp. “Kiếm này tên Nguyệt Ảnh, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171066/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.