Ngụy sư huynh nghe xong, toàn thân run rẩy, cúi đầu không dám nhìn đối phương.
“Tráng... tráng sĩ...”, hắn lắp bắp không thành tiếng. “Vị huynh đài này bị mũi tên bắn xuyên qua bụng, tổn thương quá lớn tới nội tạng, những thuốc bình thường căn bản...”
“Bốp!” Hắn còn chưa dứt lời, mặt đã bị tát cho một cái đau điếng, ngã lăn ra đất, hai gò má sưng to, mồm miệng đầy máu.
“Cút mẹ mày đi!”
Nam tử mặc nho sam tức giận, mồm quát chân đạp không kiêng nể.
“Ngươi nói ngươi không chữa được?”
“Phế vật!”
“Xin đừng!” Ngụy sư huynh che tay trước người, vừa kịp chắn cú đạp của đối phương nhưng toàn thân vẫn cuộn ngược về sau, đập vào cái bàn gần đó.
“Tráng sĩ tha mạng!” Thấy nam tử mặc nho sam định đánh tiếp, hắn vội rống lên. “Ta dù không thể chữa được nhưng ta biết có người có thể chữa được.”
“Ai chữa được, nói mau.” Đối phương trừng mắt, túm cổ hắn nhấc lên cao. “Mau nói.”
“Sư phụ ta.” Ngụy sư huynh đáp một cách khó khăn.
“Tổn thương của hắn rất nghiêm trọng, cả huyện thành này chỉ có sư phụ ta và tổ sư ra tay mới chữa được thôi. Ngài thả ta ra, ta sẽ dẫn các ngài vào thành...”
“Bốp!”
Hắn còn chưa dứt lời đã nhận thêm một cái tát đau điếng, nửa mặt đã sưng lại càng sưng.
Nam tử mặc nho sam làm mặt lạnh lẽo nói. “Nếu chúng ta có thể vào thành, còn cần tìm mọi cách để lôi các ngươi tới hay sao?”
Hắn nghiến răng, trong mắt lộ ra sát cơ. “Ngươi cho ta là thằng ngu phải không? Tình trạng huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171063/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.