Thời gian trôi mau, chớp mắt đã qua bốn tháng.
Lúc này là cuối thu, gió lạnh bắt đầu thổi.
Tuyết đầu mùa không lớn, không dày, chỉ như tơ liễu bay bay làm không ít trẻ nhỏ dưới phố mừng vui nô đùa.
Mạc Cầu đưa tay đỡ lấy một bông tuyết rơi xuống, nhìn nó tan ra trong lòng bàn tay rồi rút tay lại, quay đầu nhìn.
Hắn quan sát kỹ, thấy hai tay hắn hơi sưng đỏ, nứt nẻ. Dù không phải vấn đề nghiêm trọng nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới sinh hoạt thường ngày.
Nhất là ban đêm, cảm giác đau nhức và ngứa làm hắn không yên. Hết lần này đến lần khác mà không có cách gì.
Hắn thở dài, chầm chậm quay người.
Hôm nay, người xem bệnh ở hiệu thuốc là Hạ sư phó, là một trung niên ăn mặc như văn nhân, rau dài ba tấc.
Hạ sư phó thích yên tĩnh. Hắn đang nằm trên ghế, nhắm mắt nửa tỉnh nửa mơ.
Bên cạnh là mấy vị hỏa kế đang sang dược liệu.
Trình Thọ và Thái Duệ đang bốc thuốc, động tác chậm rãi, cẩn thận, chỉ sợ quấy nhiễu đến vị sư phó này. “Mạc sư huynh.”
Đang lấy dược liệu, giữa hai người xảy ra tranh cãi nên hướng Mạc Cầu gọi.
“Trình Thọ nói trước. “Ngươi đến xem này, Phục Linh trong đơn thuốc này là tam tiền hay bảy tiền?”
“À, để ta xem một chút.” Mạc Cầu xoa hai tay, rảo bước đến gần hai người.
Hắn đưa mắt nhìn qua, liền nhận ra đây là đơn thuốc chủ trị hư tổn thận âm. Đơn thuốc có nhiều chỗ bị nước làm nhòe, phần lớn thì không việc gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171061/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.