Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
“Cuối cùng là muốn tìm cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta có thể tìm cùng ngươi mà.”
Trong khu vực săn bắn, thất hoàng tử Cố Vũ Văn đi theo Lâm Yến An tới sơn động tránh mưa hôm trước, thấy hắn cầm đèn lồng sờ soạng khắp nơi bên trong, nhịn không được mà mở miệng nói.
Cố Vũ Văn tính tới thăm Lâm Yến An, tiện thể giao cả bài tập cho hắn, giảng lại những phần quan trọng tiên sinh dạy hôm nay, ngồi lại một lát rồi đi. Ai ngờ vừa tới nơi đã nhìn thấy Lâm Yến An đổi sang y phục cưỡi ngựa, chuẩn bị tới khu săn bắn.
Hắn khuyên không được, sợ Lâm Yến An đi một mình gặp chuyện, cho nên mới đi cùng tới đây.
“Là ngọc bội mẫu thân tặng ta.” Lâm Yến An nói dối: “Sáng nay ta phát hiện ngọc bội không còn, hôm qua ta sinh bệnh nên không ra ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đã rơi ở đây lúc trú mưa.”
Khi nói chuyện, trong lòng bàn tay Lâm Yến An xuất hiện ngọc bội mà hắn cố ý mang theo trước khi ra ngoài, hiển nhiên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn lý do này.
“Ngọc bội Yến vương phi tặng ngươi?” Cố Vũ Văn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, do dự một lát, mở miệng hỏi: “Ta nghe nói… Yến vương rất ái mộ Yến vương phi?”
Hắn dùng từ uyển chuyển.
Lâm Yến An đáp không hề do dự: “Tất nhiên rồi.”
Cố Vũ Văn hỏi: “Lời nói của Yến vương phi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-benh-so-giao-tiep-mot-ngay-no-toi-bong-nhien-xuyen-ve-co-dai/3426513/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.