Nàng đã quên là sách giáo khoa năm nào có viết, khứu giác cũng có tính thích ứng.
Vào nhà trồng hoa lan hoa chi, lâu ngày mà chẳng nghe mùi hương.*
*Danh ngôn Hán Việt.
Nhưng ở trước mắt, Lý Mộ có thể ngửi được rõ ràng mùi an thần hương quen thuộc, trong đó còn pha thêm một ít mùi thuốc đắng nhàn nhạt.
An thần hương là thứ mỗi đêm nàng đều phải thắp, thuốc là thứ mỗi ngày Lâm Khước đều phải uống, đây là mùi hương quấn quanh bọn họ khi cả hai cùng sống chung dưới một mái nhà, bởi vì đã thành thói quen cho nên sớm bị bọn họ bỏ qua, vậy mà giờ nó lại hòa hợp với nhau ngay trước mắt, tỏa ra sự ấm áp đầy mờ ám.
Trong lúc xe ngựa di chuyển, một cảm giác xóc nảy nhỏ cũng phá tan sự yên tĩnh trong xe, Lý Mộ cúi đầu, chủ động kéo khoảng cách với Lâm Khước.
Bàn tay dừng trên mặt nàng của Lâm Khước cũng vì thế mà trượt tới vành tai, y nắm lỗ tai nàng vuốt ve một lúc, cuối cùng cũng đành lưu luyến thu tay lại.
Chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt nhau là không buông, bởi vì nắm quá chặt nên nêu đột ngột buông ra thì có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi, cho nên bọn họ vẫn cứ nắm như cũ.
Lý Mộ cố gắng dời lực chú ý của mình ra khỏi đôi tay nắm chặt của hai người, nàng hỏi Lâm Khước: “Thích khách từ đâu ra?”
Ngự giá xuất cung, trên dưới trạm dịch đều bị bao vây chặt như tường đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-benh-so-giao-tiep-mot-ngay-no-toi-bong-nhien-xuyen-ve-co-dai/3422704/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.