Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Lý Mộ tính thời gian, chuyện xảy ra với Lâm Yến An ba tuổi nghĩa là cũng đã được chín năm rồi, chín năm trước, Lâm Khước mới 17 tuổi.
Nếu ở hiện đại thì y cũng chỉ là một học sinh lớp 11, vừa về nhà đã phát hiện cả nhà phụ thân bị ông ngoại giết hại, chỉ còn lại một vị đường muội duy nhất, còn làm liên lụy vô số người vô tội…
“A!”
Lý Mộ vô tình kéo tóc Lâm Khước, khiến Lâm Khước hít mạnh một hơi, nghiêng người về phía sau, nắm lấy tay nàng: “Nhẹ chút.”
Lòng bàn tay của Lâm Khước rất lạnh, ngay khi cả hai chạm vào nhau, lông tơ toàn thân Lý Mộ đều muốn nổ tung.
Lý Mộ đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình, Lâm Khước cũng nhận ra Lý Mộ giỏi nhất là che giấu sự sợ hãi, không để người khác phát hiện ra, không cho bất kỳ ai thấy được, nhưng y vẫn có thể từ đôi mắt đang hạ xuống và tiếng hít thở ngắt quãng của Lý Mộ mà nhận ra vài dấu vết.
Y thả tay Lý Mộ ra, Lý Mộ quả nhiên ngẩng đầu lên nhìn y, hơi thở cũng bình thường trở lại.
Lâm Khước: “Đã mệt cả ngày rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, làm xong lễ hợp cẩn thì đi ngủ đi.”
Lý Mộ: “…”
Cái chữ “ngủ” mà y nói có trong sáng không thế?
Lý Mộ hỏi không thành lời, nàng và Lâm Khước làm lễ hợp cẩn, uống rượu giao bôi xong, trước khi nằm xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-benh-so-giao-tiep-mot-ngay-no-toi-bong-nhien-xuyen-ve-co-dai/3393288/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.