“Không, không phảinhư vậy………..” Cô và anh cũng không có nói chuyện yêu đương, chỉ có dathịt đụng chạm ba ngày hai đêm………. Nhưng cô phải giải thích như thế nàođây, mắc cỡ chết người.
“Hai người đã hôn nhau, lại còn vượt quá cả khuôn phép!”
Cô cúi đầu, giống như người đàn bà không giữ tiết hạnh bị bắt gian tại giường.
Diệp Linh Uyển kéo Sài Thương Y d/đ.lq'<đ vào một gian phòng trống, thấpgiọng nói, “Mặc dù anh hai bệnh nặng qua đời, thì em có quyền yêu hoặclà kết hôn, nhưng miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, không thể không cẩnthận.”
“Em biết chị quan tâm đến em…………”
“Người đàn ông kia làm công việc gì?”
“Kiến trúc……….”
Diệp Linh Uyển trợn mắt, “Kiến trúc sư hay là kiến trúc thương nghiệp?”
Cô bé này thật biết chọn rùa vàng đấy!
“Không phải, anh ta là công nhân ở công trường.”
“Cái gì!” Đầu óc cô ấy bị hư rồi sao! “Thương Y, làm sao mà em và người đànông giai cấp thấp như vậy ở chung một chỗ được chứ?” Không nhà không xelại không tiền, chỉ được cái đẹp trai.
“Đó là công việc của anhta, địa vị cao thấp không thể đánh giá qua nghề nghiệp được.” Không biết tại sao, cô cực kỳ không vui khi Diệp Linh Uyển dùng giọng điệu đó đểnói về Đoạn Dạ Nhai.
Phong thái tao nhã của Diệp Linh Uyển biếnmất, cô cười khẩy châm chọc nói, “Đúng là sáo rỗng! Nói dễ nghe chút, em trong sạch cao thượng, nói thật, là em lo lắng cho người tình không đủchỗ ấm lạnh! Nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm nơi cao để bò.”
“Nếu như không có công nhân xây nhà, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-anh-xam-luoc/113818/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.