Hà Nguyệt Loan ra lệnh cho Đoạn Dạ Nhai tức tốc về nhà.
Bà ấy là ai? Sinh anh, nuôi anh, thương anh cũng chính là mẹ anh.
Cho nên hiện giờ,Đoạn Dạ Nhai đang ngạo nghễ trong sân rộng của Đoạn gia hưởng thụ gió mát.
“Thiếu gia.”Quản gia Thường Đằng Quý bất đắt dĩ lên tiếng, Đoạn Dạ Nhai đã nằm ở trên thân cây cả buổi rồi.
“Thường quản gia, ông có vẻ có nhiều nếp nhăn hơn rồi đó.”
“Ách……….” Còn không phải là vì ông là người chứng kiến sự trưởng thành của thiếu gia sao.
Đoạn Dạ Nhai nhảy vọt từ thân cây xuống một cái, cúi đầu nhìn ông cười,“Trong nhà bếp không phải để rất nhiều đông trùng hạ thảo sao, ông nênăn nhiều một chút, tránh cho già yếu quá mau.”
“Cảm ơn thiếu giađã quan tâm. Nếu như thiếu gia có thể tiếp quản công việc của lão gia,đừng ra công trường làm việc nữa, thì nếp nhăn của lão bộc sẽ không xuất hiện nữa.”
“Sẽ cân nhắc.” Vỗ vỗ Thường Đằng Quý thấp bé xong, Đoạn Dạ Nhai đi vào trong phòng khách.
Ôi, nếp nhăn của lão Thường ddl/q'đ lại sinh thêm một cái nữa rồi. Thiếugia rõ ràng là kéo đẩy nha! Ông nghĩ thế nào cũng không ra, làm gì cóngười nào không làm chủ tịch công ty, lại đâm đầu đi làm công nhân? Nếunhư thiếu gia nhà ông là kẻ bất tài thì cũng thôi đi! Nhưng anh lại làthanh niên tài tuấn có tư chất nổi trội hơn người! Chẳng lẽ thiên tài và quái kiệt cùng một loại sao?
Thường Đằng Quý tiếp tục thở dài.
Trong đại sảnh, Hà Nguyệt Loan vừa thấy khuôn mặt con trai tuấn tú phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-anh-xam-luoc/113813/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.